Mắt trâu lắc đầu: “Tôi bắt chó uống máu là chuyện bất đắc dĩ, tôi cầu xin anh giúp tôi hủy những người gỗ mà lão Chu khắc mắt!”
Tôi sửng sốt, đám người gỗ mà lão Chu khắc mắt đều là đồ không bán, ông ta coi chúng như bảo bối, dành riêng một phòng ở cho chúng, sao phải phá hủy?
Thấy tôi ngờ vực, mắt trâu nói tiếp: “Người gỗ không phải vấn đề, mấu chốt là ba con dao khắc của lão Chu không hề đơn giản như bề ngoài của nó. Thực chất đó là ba con dao mổ!”
Dao mổ?
Tôi tròn mắt nhìn mắt trâu, những lời nó nói khiến tôi không thể tưởng tượng nổi.
“Tổ tiên nhà Chu gia đều là thợ khắc gỗ, để những con vật điêu khắc ra sống động hơn, họ đã đi theo con đường tà đạo, bắt đầu dùng ba con dao này để sát sinh!”
Không thể hiểu rốt cuộc nó có ý gì, tôi đành cứ im lặng lắng nghe.
“Ba con dao này, một con dùng để giết người, một con dùng để giết súc vật, con còn lại giết chim chóc, cầm thú. Mấy thế hệ truyền lại, đến đời lão Chu thì tà đạo đã hình thành.”
“Dừng đã!” Thấy mắt trâu càng nói càng lộng ngôn, tôi vội ngăn nó lại: “Ngươi đừng có nói lung tung nữa, trước tiên giải thích chính bản thân ngươi, tại sao lại có đôi mắt trâu như vậy?”
Mắt trâu nghe tôi hỏi thì mặt đầy bất đắc dĩ: “Tôi là con người!”
“Ngươi là người? Chẳn phải chính tay ta dùng con dao khắc mắt súc vật tạo ra ngươi sao?”
Mắt trâu lắc đầu: “Không phải, cái tượng gỗ anh khắc mắt đang ở trong tay tôi đây.” Nói đoạn, hắn thò tay vào túi lấy ra một cái tượng gỗ.
Nhận lấy cái tượng, tôi nhìn kỹ, đây đúng là tượng mà tiểu Chu khắc người còn mình khắc đôi mắt. Thật khó hiểu, vẫn cho rằng mắt trâu là do người gỗ biến thành, vậy nếu không phải thì tại sao đôi mắt của hắn lại đáng sợ như thế?
Mắt trâu đưa tượng gỗ cho tôi rồi nói: “Hôm anh đến cửa hàng của lão, cùng với tiểu Chu khắc tượng gỗ tôi đều nghe lén được, chờ cậu đi khỏi, tôi liền đi theo.”
“Ngươi nghe lén được? Lúc đó trong phòng chỉ có mỗi ta với tiểu Chu, ngươi nghe lén ở đâu?”
“Tôi chạy ra từ dưới hầm ngầm nhà lão Chu, nấp sau căn phòng.”
Hít sâu một hơi, tên mắt trâu càng nói càng thấy loạn, tôi khó hiểu hỏi: “Hầm ngầm ở đâu? Ngươi bị ai nhốt?”
“Tôi bị lão Chu lừa xuống hầm ngầm, chỉ duy nhất tôi là thoát ra, hiện giờ dưới đó vẫn còn mấy chục người!”
Nghe hắn nói đến đây, toàn thân tôi kích động run lên. Càng ngày càng thú vị, tôi cũng càng nghe càng thấy sợ, nếu điều hắn nói là sự thật, vậy chẳng phải Chu gia là một tổ chức buôn người sao?
Bước tới đỡ mắt trâu dậy, hắn nói tiếp: “Hầm ngầm nằm ở phòng điêu khắc của lão, trong đó có cánh cửa nối thẳng xuống dưới.”
Phòng điêu khắc mà hắn nói, tôi có nhớ, lần trước cùng tiểu Chu đi tìm tượng gỗ đã định vào xem nhưng cô bé nói là ông nội không cho vào. Đánh giá cái tượng gỗ trong tay, tôi nói: “Thế vì sao lão Chu lại nhốt bọn anh dưới tầng hầm?”
Mắt trâu thở dài một hơi: “Tôi đến từ Thương Khâu, Hà Nam. Nửa năm trước lão Chu đến thôn chúng tôi tuyển nhận đồ đệ. Muốn học lấy cái nghề kiếm cơm nên mấy chục người trong thôn liền đi theo lão, lúc mới đến đây thì tất cả đều bình thường. Nhưng càng về sau tôi càng cảm thấy có gì đó không ổn, lão mang về rất nhiều thùng gỗ có chứa máu động vật, mỗi thùng có một người gỗ không khắc mắt. Lão bảo chúng tôi mỗi ngày uống một ngụm máu trong đó, nói rằng có thể nâng cao trình độ điêu khắc. Tuy tôi ít học, nhưng không phải thằng ngu, điêu khắc là một môn nghệ thuật, ngoài việc quen tay hay làm, lấy đâu ra chuyện uống máu để nâng trình độ chứ, việc này quá tà môn.”
Chuyện thật càng ngày càng quái lạ, tôi gật gật đầu hỏi: “Sau đó thì sao, anh có uống không?”
“Không muốn uống cũng chả có cách nào, lão Chu đứng nhìn kiểm tra, không uống không được. Sau khi uống máu, chẳng những tay nghề không cao mà tôi cảm giác mọi người đều biến đổi, tứ chi cũng dần trở nên trì độn.”
“Tà môn như vậy sao bọn anh không phản kháng? Bao nhiêu người mà sợ một ông già ư?”
Mắt trâu bất đắc dĩ lắc đầu: “Ý thức thì có, nhưng lúc đó toàn thân choáng váng, lúc chúng tôi tính phản kháng thì đã không nói ra lời, chân tay bất động, cơ thể như đi mượn, không điều khiển được. Sau đó thì chúng tôi bị lão nhốt xuống dưới tầng hầm.”
Nói đến đây thì mắt trâu đã khóc nhạt nhòa, thật khó tưởng tượng hắn đã phải trải qua sự tra tấn đến mức nào.
“Lão Chu nhốt chúng tôi xuống đó xong thì vớt tượng gỗ ngâm máu ra, bắt đầu dùng con dao khắc động vật, khắc mắt cho chúng trước mặt chúng tôi. Câu chuyện về ba con dao này, chúng tôi nghe được trong khi lão vừa khắc vừa lầm bầm.”
Cố ý dùng dao khắc động vật để khắc mắt người gỗ???
Chuyện này hơi quá rồi, đầu óc tôi hiện lên từng bức tranh về việc mắt trâu nói, trán không khỏi túa ra từng đợt mồ hôi.
“Lão Chu khắc mắt người gỗ xong thì mọi người chúng tôi bắt đầu có những biến dạng, người thì miệng nhọn như mở gà, người thì tai dài như tai chó, người mọc đuôi, tôi thì… biến thành mắt trâu.”
Mắt trâu thở dài buồn bã.
“Thế trốn ra được rồi, sao anh còn tìm tôi làm gì?”
Mắt trâu kích động: “Bởi tôi nghe được cuộc nói chuyện của bọn anh, chỉ anh mới có cơ hội tiếp cận nhà Chu gia. Việc ăn trộm tượng gỗ ở đó và ở vửa hàng đều do tôi làm, giờ với bộ dạng này tôi cũng không dám đi báo án, chỉ cố làm sao cho các anh chú ý, cầu xin giúp đỡ, em trai tôi vẫn còn kẹt trong đó…”
“Nếu anh không tin, tối nay nghĩ cách lén xuống hầm nhà lão nhìn xem, không biết lão hạ chú gì mà bọn tôi rất sợ ba con dao khắc của lão, nhưng anh thì khác, cầu xin anh, nhất định phải giúp tôi!”
Nói xong, hắn lại quỳ sụp xuống.
Câu chuyện mắt trâu nói làm đảo lộn hết nhân sinh quan của tôi, càng thay đổi cái nhìn về người nghệ nhân tài hoa họ Chu này. Có điều hiện giờ mới chỉ là lời nói một phía của tên mắt trâu, rốt cuộc nó có phải sự thật hay không, phải xuống tầng hầm mới biết được!
Lại đỡ hắn dậy lần nữa, tôi nói: “Anh yên tâm, nếu đây là sự thật, tôi sẽ lo chuyện này!”
Mắt trâu nghe vậy thì kích động nắm lấy tay tôi: “Anh chịu giúp tôi thật sao? Xin anh nhớ rõ, chỉ cần phá hủy những tượng gỗ dưới tầng ngầm là được, chính vì lão Chu làm mất cái tượng gỗ tương ứng nên tôi mới khôi phục ý thức, thoát ra được.”
Hít sâu một hơi, tôi gật đầu, tìm nhà nghỉ cho hắn ở tạm, sau đó về công ty. Cả đường đi, tôi cứ nghĩ mãi những lời mắt trâu nói, trong lòng mang tâm sự nặng nề. Về tới ký túc, thấy lão Lý với lão Đinh đều đang ở đó, tôi thắc mắc hỏi: “Tên bán chó bị tôi đâm đâu rồi? Chẳng phải hai anh đưa hắn đến bệnh viện sao?”
Lão Lý lườm tôi một cái, nói: “Đâm người xong bỏ chạy, cậu không biết xấu hổ à mà còn hỏi?”
Lão không biết tại sao tôi bỏ chạy nên oán trách cũng là lẽ thường, tôi nói: “Rốt cuộc thì người bị tôi đâm sao rồi, không nguy hiểm đến tính mạng chứ?”
Lão Lý cười khổ, lắc đầu: “Không chết được, dao đâm không sâu. Bọn tôi đưa đi bệnh viện thì hắn nhất định không chịu, chỉ buộc miệng vết thương lại rồi chạy.”
Vừa nói, lão Lý vừa ngắm nghía con dao khắc trong tay, nói: “Thật không ngờ tiểu tử cậu ngày thường lành tính, mà ra tay tàn nhẫn thế. Cầm dao nói đâm là đâm?”
Tôi bật cười, giật con dao lại, nói: “Chẳng phải là tại thấy ông bị đánh sao? Tôi buồn ngủ quá rồi, ngày mai nói chuyện tiếp!”
Lão Lý cũng cười: “Vậy được, cậu ngủ sớm chút đi, không nghĩ cậu lại trượng nghĩa như vậy đấy, hôm nào tôi mời đi ăn!” Dứt lời lão đứng dậy quay về phòng.
Hôm nào mời đi ăn, nghe hoành tráng thật, tôi lạ gì lão Lý này, chờ hôm nào của lão có mà chết khô rồi. Lão Lý đi khỏi, tôi nằm trên giường, làm bạn với tiếng ngáy vang trời của hai tên sâu rượu, ngắm nghía con dao mà ngây người, lão Chu làm vậy là vì cái gì?
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: http://truyensextv.moe/chuyen-xe-bus-so-13/
Sáng hôm sau, giắt kỹ con dao vào người, đến cửa hàng của lão Chu để tìm hiểu tình hình. Vẫn như thường ngày, lão Chu đang ngồi ở sảnh, điêu khắc đồ gỗ. Thấy tôi đi vào, lão buông công việc, đứng dậy căng thẳng hỏi: “Tối qua nó có đi tìm cậu không?”
Tôi ngồi xuống cạnh tiểu Chu, gật đầu đáp: “Có, một tên mắt trâu, có phải nó không bác Chu?”
Lão vội nói: “Đúng đúng, chính là nó, một đôi mắt súc vật, cậu giết nó rồi chứ?”
“Giết. Tôi đâm một dao vào lưng nó!”
Lão Chu nghe vật thì thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống tiếp tục công việc. Tôi đặt con dao lên bàn, từ tốn hỏi: “Bác Chu, lần trước đến đây, cháu thấy sân sau có phòng điêu khắc, bác khắc tác phẩm nào trong đó vậy?”
Rõ ràng tôi để ý thấy nét mặt lão Chu khẽ biến khi nghe đến phòng điêu khắc, một lát sau mới cười nói: “Làm một tác phẩm để đời, khối gỗ lớn, mãi mà vẫn chưa xong.”
Tuy không biết trong phòng điêu khắc có tầng hầm thật hay không, nhưng với vẻ mặt của lão vừa rồi, rõ ràng là nói dối. Như vậy là đủ, tôi đứng dậy cáo từ rồi rời khỏi cửa hàng.
Tối đến, tôi nấp ở gần cửa hàng, bảo Hoàn Tử Đầu gọi điện cho lão Chu, lừa rằng tên mắt trâu chưa chết, vừa phát hiện hành tung của hắn, gọi lão mau tới một chuyến.
Hơn 10p sau, tiểu Chu với lão Chu ra ngoài, vội vã bắt xe đi. Xác định cả hai đã đi khỏi, tôi liền nhân cơ hội cạy cửa sổ vào trong cửa hàng, căn phòng điêu khắc ở sân sau, dưới ánh sáng nhập nhòe của buổi tối, trở nên thần bí dị thường.
Đạp tung cửa, đập vào mắt tôi là một cái ghế, cùng các tác phẩm điêu khắc, tìm khắp căn phòng, toát cả mồ hôi cũng chẳng thấy cửa ngầm mà mắt trâu nói đâu cả.
Bị hắn chơi xỏ?
Tức giận, tôi ngồi phịch xuống cái ghế, đột nhiên cảm thấy hình như nó không được chắc chắn. Vội đẩy cái ghế sang một bên, ngồi xổm xuống cạy tấm ván dưới sàn. Quả nhiên, bên dưới sàn nhà là một cầu thang đen ngòm, sâu hun hút, giớ lạnh từ đâu thốc lên khiến toàn thân tôi nổi da gà!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 03:33 (GMT+7) |