Ngày đó cũng gần như bây giờ, chúng tôi cứ di chuyển liên tục nay đây mai đó, lang thang khắp nơi lê bước tới nỗi bụi trường chinh phai bạc áo hào hoa… như câu thơ của nhà thơ Chính Hữu viết, nhà thơ thì còn hào hoa chứ tôi thì có hào đâu mà hoa nổi, cứ đi cung cúc như ngựa thồ thôi, đường lộ phố xá còn đỡ, còn vui chút… chứ rừng sâu thì buồn chán lắm, nếu như là đi dã ngoại vãn cảnh đã đành, chứ rừng thiêng nước độc rồi còn mìn bom đầy rẫy nữa, cái chết lúc nào cũng như tà tà đủng đỉnh bên cạnh, nhiều lý do để chết đến nỗi cái chết bỗng thành lãng nhách và chẳng còn quan tâm tới nó nữa, chán không sợ nữa, vì suy cho cùng có sợ cũng không tránh được nó nên thôi, không sợ nữa, thậm chí nhiều khi quá mệt mỏi khổ sở khi đi vào Anlong venh khổ sở tới mức gặp một thung lũng rất đẹp ngay gần đèo Đá đường 56 chúng tôi nằm vật xuống rừng khộp bằng lăng, bên khe suối Lớn và mấy anh em ước giá có chết thì được chết và chôn ở nơi đó, vì nơi đó rất đẹp, nếu không có chiến tranh đạn bom thì tôi tin là nó đẹp hơn bất cứ khu resort nhân tạo nào… rừng thưa, mùa mưa nhưng cỏ không quá cao, suối nước trong vắt với hai bờ đá trắng có nhiều bụi cỏ rủ xuống, cỏ ở nơi đó cũng không giống những nơi khác, nó bé và nhọn, xanh mềm mại. Ở cái mảnh đất thật khô cằn và khắc nghiệt Campuchia này toàn là cỏ tranh, lau, lác hay gai, ống quần rách nát mà lê qua đó chỉ cỏ cứa thôi cũng đủ tê tái rồi, mồ hôi ra cảm giác xót, rát bỏng tới độ hai ống chân như tê đi, lâu riết hình như da nó chai đi không thấy đau rát nữa, lông chân cũng rụng sạch chả còn nổi cọng nào, kinh khủng nhất phải nói tới rừng núi Pursat, khi cái máy bay MH370 của Malaysia thì phải bị rơi và mất tích, người ta cũng tới khu vực Pursat của Cam để tìm kiếm, đội tìm kiếm theo như tôi biết thì được trang bị rất hiện đại với những con người chuyên nghiệp nhất của nước ngoài đã tới khu vực đó để tìm kiếm… nhưng dù chuyên nghiệp với trang bị hiện đại và phương tiện tối tân nhất thì… con người vẫn phải đầu hàng không thể vào và tìm hết được cái nơi khỉ ho cò gáy đó, bởi vì nó quá cao, rậm rạp hiểm trở với vô số bom mìn vật liệu nổ còn sót lại, dù chiến tranh đã qua lâu rồi nhưng nguy hiểm vẫn còn và đủ làm những người chuyên nghiệp nhất cũng phải chùn chân lạnh gáy. Vậy mà lính tình nguyện Việt Nam vẫn qua được nơi đó thậm chí còn đóng chốt lại đó, sống chiến đấu ở đó trong điều kiện gian khổ tồi tệ nhất, nước thiếu đã đành vì núi cao, gạo thiếu vì mang lên đó quá vất vả… nhưng đến muối cũng thiếu nốt thì đủ hiểu rằng nơi đó thế nào…
Rừng đó còn nguyên thuỷ, nguyên sinh 100% khi chúng tôi mò mẫm qua, có nhiều nơi tôi tin chắc rằng chúng tôi là những con người lần đầu đặt chân tới chỉ sau người vượn cổ nếu họ đã từng ở đó từ ngàn xưa…
Đủ loại thú còn nguyên, chỉ có voi rừng là tôi không gặp ở đây, có nghe vài anh em kể lại là có gặp phía bên dãy Bạch đậu khấu (núi Kravanh) thôi, còn hổ tôi gặp vài lần, còn nghe nó gầm vang rừng thì như cơm bữa, chúng tôi từng hạ được một con khi nó bị dính mìn bị thương, anh em đè ra thịt lấy cái cầm hơi, thịt hổ na ná như thịt bò, trâu màu đỏ hơn, mỡ ít và vàng khè như mỡ người, thịt có mùi rất tanh nhưng ngọt giống thịt trâu bò, không nhạt phèo như thịt voi. Phía nam núi Dangrek còn có có rất nhiều con công đất, tôi nghe những người thợ săn Lào nói loài công đất này là con lai giữa gà rừng, gà lôi và công hoa, không biết có đúng không, lần đầu tiên bắn được con vật này chúng tôi cùng ngơ ngác vì chả hiểu nó là con gì, lông xám nâu vằn vằn như ngỗng trời na ná giống con ngỗng nhưng chân đỏ và cổ ngắn mỏ nhọn có mào màu đỏ đỏ nữa, kỷ niệm lần đầu tiên hạ nó vừa khóc vừa cười…
Đêm thì 9 anh em chia làm hai ổ nằm gần bờ đá một con suối, có một bãi đất bằng phẳng dài chừng hai chục mét ra phía suối, do cái gộp đá sâu và chạy dài như công sự và rộng phía dưới có chỗ phẳng nên mấy anh em chia hai đội hình cách nhau chừng mười mấy mét yên tâm ngủ, thay nhau gác, một điểm gác cho cả hai bên vì đêm có trăng nên tầm nhìn xa và rộng… tới tầm 2 – 3 giờ sáng tôi đang ngủ như chết thì thấy anh N nằm cạnh giật giật tay, tôi tỉnh ngay nhưng không vùng dậy ngay mà mở mắt quan sát trước, kinh nghiệm là khi có động nếu nằm võng thì nhanh chóng lăn khỏi võng xuống đất ngay, còn đang nằm thì nên mở mắt quan sát trước… thấy anh em đều ngồi cả dậy nhấp nhổm rồi, có người ôm súng có người tay không, anh em đều có vẻ như ngơ ngác với nhau, anh N chỉ tay về phía bãi đất hướng suối, tôi không dám thò hẳn đầu lên chỉ nhẹ nhẹ ngước dần lên… tuy chưa nhìn thấy gì, nhưng tôi nghe rõ mồn một tiếng… khóc bà con ạ, ui trời… tiếng khóc nghe thật kinh dị thê lương hu… hu… ri… ri… riiiii… kéo dài nghe như tiếng mấy bà cụ ở quê khóc hờ bên mả người chết vậy, nỉ non thê lương ai oán lắm, mà không phải một tiếng mà vài tiếng như kiểu có một đám người đang ngồi khóc than vật vã bên bờ suối khuya giữa đêm trăng, tiếng khóc lúc gần lúc xa văng vẳng nhưng rõ mồn một, anh L vừa cười vừa thì thào với tôi, mẹ… hôm nay ma nó cho anh em mình coi cả lũ rồi mày ơi. Nói thật, ban đầu tôi cũng gai hết người, vì cũng có vài lần tôi nhìn thấy ở những nơi rừng hoang, khe núi nơi có nhiều xương người chất chồng… có vài hình ảnh lạ lùng nhưng nó chỉ như những làn khói đen lờ mờ run rẩy hay trắng nhạt thôi, chứ chưa bao giờ nghe âm thanh rõ thế này.
Có nhiều nơi ở những trại tập trung cũ của polpot âm khí nặng kinh khủng, ngủ dậy người mệt lử rất khó chịu, người nào yếu có thể bệnh không dậy nổi luôn, cũng có tiếng động gì đó giống tiếng người tuy nhiên nếu lắng tai nghe thì lại không thấy nữa, cố tình rình mò cũng không thấy, và thường chỉ một hai người nghe thấy thôi, đằng này tất cả 5 anh em tôi cùng nghe rõ mồn một và nó diễn ra rât lâu, phía bên kia không biết anh em có nghe thấy không… tôi móc quả lựu đạn ra tháo móc khóa, bẻ duỗi sẵn kẹp cầm sẵn ở tay và bắt đầu bò theo rãnh thật nhẹ, vì cuối rãnh có một đoạn cạn có thể quan sát phía ngoài mà không phải thò đầu lên, ban đêm muốn úp bất ngờ thì chơi lựu đạn an toàn hơn súng, tầm sát thương rộng, không bị lộ vì súng khi bắn sẽ lộ vị trí do lửa đầu nòng với đường đạn…
Trước mắt tôi dưới ánh trăng tuy muộn nhưng vẫn khá sáng, có những cái bóng đen đen rất rõ ràng chứ không lờ mờ như ở những nơi khác tôi thấy, thỉnh thoảng nó lại như phình rộng ra và những tiếng loẹt xoẹt lịch bịch liên tục vọng tới, tôi khá hoang mang vì không biết mình đang đối đầu với thứ gì, thì giật nảy mình vì một loạt M16 dài tới gần hai chục viên, biết do phía anh em bên ổ 4 người kia bắn, tôi nhanh chóng quăng luôn quả M67 đang cầm ở tay thẳng mấy cái bóng đó, nghe thêm hai tiếng da láng nổ oành oành liên tiếp… bị kích rồi, tôi bò lùi lại thật nhanh để lấy súng thì thấy bên kia 4 anh em đứng cả dậy cười hí hố với nhau, anh T bên đó vừa soi đèn vừa gỡ dây bẫy lựu đạn và tiến thẳng ra bãi đất rất hiên ngang… cả mấy anh em nhổm dậy cùng gương súng và ngơ ngác…
Hóa ra bên ổ bên kia anh em đã từng gặp của nợ này và cũng đã được xơi thịt chúng rồi, lũ công đất chết tiệt này mấy anh em bên tôi chưa gặp bao giờ có mỗi L được ăn một lần trong đĩa chứ nó cũng chẳng còn sống mà biết nó kêu thế nào, mỗi anh T đã từng rình bắn nó hồi anh ở Dangcum, nên anh biết.
Đêm đến lũ công đất này hay mò ra bờ suối hay bãi đất phẳng tụ tập bay lắc diều gió với nhau, chúng nhảy nhót vờn nhau và kêu loại tiếng kêu nghe thật kinh dị trong đêm như vậy, tôi thì nhìn thấy con công hoa nhiều rồi, thậm chí thấy cả nó múa khi ve gái và thấy cả hai con đực chọi nhau đòn thế cũng như con gà trống vậy và chân chúng cũng có cựa dài nhọn, nhưng móng dài nhọn hơn móng gà, tôi chưa bắn nó và cũng chưa ăn thịt nó bao giờ cả… còn loại gọi là công đất này thì càng mù tịt, nhưng phải nói là thịt nó ngon thật bà con ạ theo cá nhân tôi thấy thì thịt nó ngon hơn tất cả những con họ gia cầm biết bay, không dai nhách như vịt trời, hay giang, sau này những năm 2000 qua Lào được anh bạn đại gia thịt hẳn công hoa cho ăn nhưng thịt con công hoa, loại công múa xoè rất đẹp đó cũng dai và không ngon như con công đất kia.
Vụ đó hạ được ba con to khụ tuy hơi nát vì bị lựu đạn nhưng vẫn ngon, chúng nhảy chạy quáng quàng vào cả chỗ anh L gài lựu đạn nên nổ thêm hai quả nữa.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện đời lính tại nguồn: http://truyensextv.moe/chuyen-doi-linh/
Ở Cam thì cực khổ trăm bề, nhưng đi lạc qua Thái thì sướng như đi phượt phẹt bây giờ, kể cũng lạ, chỉ cách nhau mỗi dãy núi Dangrek thôi mà phía Tây bên Thái mọi thứ khác hẳn, thời tiết cũng lạnh mát hơn, thực vật thổ nhưỡng cũng khác hơn, sườn núi nhiều đất thoai thoải chứ không nhọn hoắt dựng ngược như Cam, đất bằng nhiều, đến cỏ cây cũng khác.
Ở Thái gần biên giới họ trồng rât nhiều cao su và cây ăn trái, có những nơi những rừng sầu riêng dài như bất tận đêm chín mùi thơm ngào ngạt bay trong gió, ban ngày thì không dám thò ra hái chỉ ban đêm mới bò ra nhặt vừa nhặt vừa run vì loại quả này có đặc tính lạ lùng chỉ rụng đêm và không rụng vào người thì phải, tôi nghe nhiều người trồng nói vậy không biết có đúng không, nhưng mò mẫm đêm trong rừng sầu riêng vẫn ghê răng chỉ sợ nó rót cho cái vào đầu thôi, trái sầu thái thì gai nhọn lểu còn hơn trái sầu bên mình, dính quả đó từ độ cao chục mét thì chắc không chết nhưng cũng phải khiêng là chắc cú, ở đó được cái ăn sầu riêng béo múp đầu nổi cả rôm sảy luôn.
Rừng tiêu cũng nhiều bạt ngàn, rắn lục thì thường hay ngự ở đó thỉnh thoảng tôi cũng lựa những con to tóm về xào nấu với nhau, rừng Thái thì thú to gần như không thấy, thú nhỏ cũng có lác đác nhưng rắn thì nhiều vô kể, gần như ngày nào chúng tôi cũng bắt được rắn và bọ cạp vàng, bên đó êm đềm hơn bên Cam rất nhiều, muỗi mòng cũng ít…
… Bạn đang đọc truyện Chuyện đời lính tại nguồn: http://truyensextv.moe/chuyen-doi-linh/
Ở khu ba biên khá nhiều lần chúng tôi đụng biệt kích Thái, trước có nghe người Mỹ và một số sách báo nói tới lực lượng này của người Thái, người Mỹ ca ngợi và tô vẽ họ tới nỗi chúng tôi đều sợ họ, không phải kiểu sợ như cọp, voi mà sợ họ… chết nhanh quá thì cuộc chơi mất vui, so găng mà đối thủ tạch nhanh quá thì cũng buồn.
Trên giáo trình huấn luyện hay tài liệu tham khảo thì người ta nặn vẽ lính biết kích Thái gọi là như ngáo ộp Nam hàn hay thậm chí báo Thái còn ví họ như Mosat huyền thoại nữa mới ghê, anh em tôi đói khát rách rưới bẩn thỉu khổ sở và thấp kém và vô danh tiểu tốt nhưng chúng tôi đụng họ chính xác là 6 lần, một lần họ hết đạn, chạy… cứ nói vậy cho đỡ ngại, một lần họ chẳng may bị chúng tôi vây đành giơ tay hàng, còn một lần tôi chạy vì có tới 11 biệt kích úp hai anh em tôi, không chạy thì có mà thành tương với các anh ấy à, còn ba lần nữa thì họ không thắng chúng tôi dù đông hơn, ngầu hơn, to khỏe hơn, quân trang xịn sò hơn… sự có mặt của quý khách là nguồn thu nhập chính cho chúng tôi, xin thề đúng là như vậy. Tôi thích gặp họ vì chiến lợi phẩm, lính thường gọi vui là đồ cổ…
Đồ biệt kích Thái thì đẹp và tốt lắm từ chân tới đầu. Đời tôi tới lúc gặp họ chỉ được nhìn xem và mút tay với súng bắn tỉa giảm thanh thôi, vậy mà các anh ấy hào phóng “tặng” tôi cả một cây M40 (remington 700) hàng của mẽo thuộc loại xịn sò nhất lúc đó, đời cả mấy anh em tôi chưa ai thấy, chúng tôi sướng tới nỗi run lên ôm nó ngắm nghía vuốt ve cả khi đi ngủ có khi còn hơn người yêu, họ “kính biếu” chúng tôi khá nhiều đồ, từ thuốc trợ cứu tới vũ khí, ống giảm thanh, giày bốt máy thông tin vô tuyến đêm buồn mở ra bắt đài Cam với Thái nghe họ phát bài Xuân này con vắng nhà ủ ê tới não ruột nhưng méo mó có hơn không, rồi chèn sóng chửi nhau với họ, họ cho máy bay trực thăng bay trên đầu phát loa chửi chúng tôi, lớn mà chơi kỳ vậy đó.
Bắt sống được para hay “biệt kích xiêu xiêu thiện chiến” của Thái là chúng tôi mừng lắm, không phải là công trạng gì mà tất cả chỉ là hiện vật thôi, chỉ một loáng là những anh biệt kích oai hùng trang bị hiện đại và ngầu pín bỗng thành ăn mày, họ mặc những bộ đồ bẩn thỉu rách rưới của chúng tôi, lính biệt kích Thái cao to nên mặc đồ chúng tôi có anh nhìn như một thằng hề, quần thì lộn đằng trước ra đằng sau, che mỗi chỗ cần che, còn lại nguyên bờ mông gợi cảm phơi ra nóng bỏng khiêu khích, áo thì tay dài tay cụt vàng khè đất đen sì nhựa cây cúc chả có luộc bằng dây mìn hay dây thông tin, hôi như cú… cộc treo rộng tóe hay bó chẽn lại nhìn họ mà tôi cười lăn lộn như thằng điên, không phải là chế giễu họ mà nhìn hình ảnh họ mặc đồ cái bang của chúng tôi… trông, nói thật là như mấy thằng hề, không thể nhịn được cười, anh em tôi mặc rách rưới bẩn thỉu thì chẳng ai cười ai bao giờ mà chỉ là nỗi xót xa cho nhau thôi, nhưng nhìn mấy anh người hùng nhà giàu này mặc vậy không hiểu sao anh em ai cũng bò ra cười, còn chúng tôi thì khỏi nói rồi, vui như tết già được bát canh trẻ được manh áo mới… anh nào cũng xúng xính mặc đồ xịn ngắm nghía được vài bữa lại tướp như xơ mướp thôi nhưng vẫn mừng, đồ biệt kích họ quả là bền và đẹp, ngầu nữa… chỉ tội hình ảnh chỉ mang tính minh họa thôi, chứ cả những đội như Hổ đen hay hổ mang gì đó nghe đồn máu lắm mà đụng bọn tôi thành ăn mày hết, thường thì khai thác và quyên góp gom bi xong là những anh tép riu chúng tôi đá đít tạt tai cút, gặp nữa là đừng trách nhé, xin thề họ đã hàng chúng tôi chưa giết một ai cả dù biết chiến trận súng đạn vô tình, mà hay cái là những biệt kích này nói tiếng Việt rất giỏi vì trong giáo trình huấn luyện của họ có cả chuyên mục học tiếng cũng như tập tính đối phương trước khi đc tung vào mục tiêu luồn sâu, họ một điều thưa anh hai điều thưa anh rất sõi và lễ phép…
… Bạn đang đọc truyện Chuyện đời lính tại nguồn: http://truyensextv.moe/chuyen-doi-linh/
Tôi có một kỷ niệm với một người lính biệt kích Thái, và qua anh tôi được một linh mục bên đó cứu thoát, chuyện khá dài nên tôi sẽ lược bớt và kể sau với những gì được cho phép cho bà con nghe sau.
Anh tên Phon trước làm công tác huấn luyện cho lực lượng cảnh sát hoàng gia ở Trat, anh hiện đã về hưu và vẫn ở Trát.
Người lính này như có một mối nhân duyên gì đó với tôi thì phải, tôi đã không bắn anh và anh đã cứu sống tôi, coi như huề… không biết anh thì sao nhưng tôi luôn biết và mang ơn anh, nếu như lần đầu chạm trán anh tôi hạ anh thì có lẽ sau đó hơn một năm tôi đã phải bỏ mạng ở một mảnh đất xa xôi đó rồi, tôi nghĩ đó là một mối nhân duyên rất lạ lùng khó giải thích…
Năm 2012 nhân một chuyến đi, tôi đã đột ngột ghé thăm anh, là dân “nhà nghề thứ thiệt” nên anh nhận ra tôi ngay lập tức dù đã rất lâu không gặp lại nhau… cả hai anh em cùng bắt tay nhau và cùng ôm nhau rơi nước mắt, quá khứ đã qua và chúng tôi là bạn của nhau, với những gì tốt đẹp nhất đã từng cho nhau trong quá khứ… công việc là công việc còn tình cảm và nhân duyên thuộc một phạm trù khác và hãy trân trọng nó…
… Bạn đang đọc truyện Chuyện đời lính tại nguồn: http://truyensextv.moe/chuyen-doi-linh/
Tôi ở chơi với anh Phon khá lâu, do ít tuổi hơn anh nên tôi xin phép gọi anh bằng anh, anh đã buộc chỉ (một phong tục của người Thái khi kết nghĩa anh em, thầy trò, huynh đệ…) và nhận tôi làm em, cũng ở nhà anh, tôi đã được biết một câu chuyện khá kinh dị, vì theo “nguyện vọng” khoái chuyện tâm linh của tôi, Cần gì phải đi đâu xa hả em, ngay nhà bà con mình đây… anh vẫn vậy, nói tiếng Việt vẫn tốt nghe qua thì giống như kiểu người Hoa ở Sài Gòn phát âm vậy.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện đời lính tại nguồn: http://truyensextv.moe/chuyen-doi-linh/
Mẹ anh Phon (đã mất từ năm 95) có một người em gái ruột, họ bà là Saelau,(Liu) tên người Thái khá dài và khó nhớ nên tôi xin phép gọi bằng họ, bà Liu có năm người con đều là gái, chồng bà là ông Rueng, ông là một thầy pháp chuyên làm bùa phép gì đó, ông đã ly thân với bà và chuyển tới Ban pret để ở, nơi đó là vùng gần sát vịnh Thái Lan ông ở đó một mình như kiểu những người tu hành thường làm, rồi ông đã bị đột tử và chết một mình tại đây.
Trước đó dù ly thân nhưng cuộc sống họ bình thường, mọi thứ không có gì xáo trộn cả, nhưng từ khi ông Rueng chết thì rất nhiều thứ kỳ lạ và quái đản xảy ra trong gia đình bà Liu và các cô con gái, đầu tiên là cô con gái út của bà Liu đang làm giáo viên dạy múa ở một trường tiểu học, một hôm người ta thấy cô đó nổi lập lờ trong cái bể bơi của nhà trường, khi làm pháp y thì những người điều tra cho rằng đó là hiện trường giả của một vụ án mạng vì trong phổi của cô gái không hề có nước, có nghĩa là cô gái đã chết từ đâu đó rồi thủ phạm mới đem tới bể bơi bỏ xuống như kiểu nạn nhân chết vì đuối nước, nhưng rất nhiều camera của trường thì lại không quay được hình ảnh bất thường nào, ngoài hình ảnh sau khi ngủ dậy vào đầu giờ chiều thì cô gái có biểu hiện tay che lên miệng và đi ra ngoài, và chẳng có camera nào lưu đc hình ảnh tiếp theo của cô gái nữa… vụ án đi đến bế tắc.
Sau đó là tới cô chị thứ hai lại bị chết đuối trong chính cái bể bơi của gia đình họ ở ngay trong sân nhà, cái chết này có vẻ bình thường như những kết luận của công tác pháp y, chỉ có một điều bất thường là cô gái này bơi rất giỏi và có sức khỏe tốt… không hiểu sao lại bị vậy.
Rồi cô chị cả lấy chồng, anh chồng là một võ sĩ không chuyên, anh làm việc tại mỏ đá, ở tỉnh Trat của Thái thì nổi tiếng là nhiều mỏ đá đỏ, kim cương gì đó, anh làm công tác kiểm tra đánh giá các mẫu vật đá và đề xuất phương án nổ, anh này cao to và khỏe mạnh, anh tên Chullen.
Một lần sau khi cưới chừng đâu 4 – 5 tháng, do người Thái có tục ở rể nên lúc đó anh Chul vẫn đang ở rể trong nhà bà Liu, hôm đó buổi chiều khi vừa đi làm về, vừa ra khỏi xe anh phát hiện thấy vợ anh đang chới với trong cái bể bơi đó, anh vội lao xuống cứu vợ lên và cấp cứu tại chỗ, đc một lát thì cô vợ tỉnh lại, lúc này cô vợ đang có bầu nhưng rất may là không ảnh hưởng tới cái bầu.
Tới đêm khi từ viện về thì anh gạn hỏi cô vợ tại sao lại xuống cái bể bơi đó, thì cô vợ ngơ ngác và chẳng nhớ được gì, vì từ khi cô em thứ chết đuối ở cái bể đó thì gia đình không ai còn tắm bơi ở đó vì những ấn tượng đau buồn đã xảy ra nơi cái bể đó.
Khi vụ việc chết hụt của cô vợ của Chul xảy ra thì cô em gái còn lại cùng bà Liu đang đi lễ chùa cách đó tới hơn hai trăm cây số, chỉ có cô vợ Chul và một bà giúp việc ở nhà…
Sau đó chừng một tháng hơn thì một buổi chiều khi cả nhà đang xem tivi trong phòng, không thấy cô vợ đâu Chul vội đi tìm như có linh tính gì đó, anh lao ra bể bơi đầu tiên đúng như linh cảm cô vợ anh như đang vẫy gì đó rối rít rồi định lao xuống bể thì a Chul lao tới kéo lại kịp, xem lại camera thì Chul phát hiện ra khi vợ anh ra đứng trước hiên nhà nơi có dàn hoa, rồi cô vội bỏ dép ra và băng qua thảm cỏ vừa chạy vừa như vẫy miệng thì la hét như gọi một người vô hình nào ở dưới cái bể bơi, thực ra thì không có ai dưới cái bể đó cả.
Khi hỏi cô vợ về chuyện xảy ra thì dường như lần này cô nói, em thấy mẹ (bà Liu) ngã xuống bể mẹ đang như sắp chìm và giơ tay trên mặt nước nên em muốn cứu mẹ…
Trong khi đó thì bà Liu và cô gái em tên Suwan đang ngồi xem tivi trong phòng, và khi cô chị lúc đi ra khỏi phòng thì có vẻ như vẫn hoàn toàn tỉnh táo, và cánh cửa phòng vẫn còn mở mọi người vẫn đang trong phòng khách, chẳng hiểu sao thì cô vợ Chul lại nhìn ra vậy.
Chul luôn băn khoăn về việc đó và anh này về nhà mình nhờ mẹ đẻ dắt tới một thầy phan (kiểu như thầy cúng bói ở ta) để bẻ cành (kiểu gieo quẻ xem bói) ông thầy bói này hoảng hốt cho biết nhà đó có thể sẽ chết cả nhà hoặc không thì vợ của Chul là cô chị cả tên Sisi đang mang bầu phải chết đền mạng thì mới có thể yên…
Khi trở về nhà Chull vội họp và thông báo với cả gia đình vợ câu chuyện đó, người Thái thì rất tín nên bà Liu vội cùng hai cô con hôm sau đi tìm thầy khác coi xem sao, thầy này chỉ nhìn cả nhà mà không nói một câu nào, chỉ lắc đầu và mời mọi người về sau đó đóng chặt cửa lại, tới thầy nữa cũng vậy, người thầy đó cũng lảng tránh nhất định không coi…
Cuối cùng ba hôm sau ba mẹ con quyết định lên chùa nhờ sư cả, người sư cả nói, Chồng bà (tức bà Liu) đã thỉnh phải quỷ về phép sentha – một loại phép của những người luyện bùa đó nôm na như là một sự thỏa thuận giữa thầy pháp và linh hồn người chết về công việc của thầy pháp, có sự trói buộc nhau bằng sel và phép giữa hai bên âm và dương… đại loại vậy, nếu như một trong hai bên vi phạm “quy tắc” gọi là “săng” thì sẽ bị phạt, nhưng thường thì nhãn tiền là người luyện hoặc dùng bùa là bị nặng hơn còn người dưới “âm” có bị sao không thì chẳng có ai có thể giải đáp được, và khi bị “phạt” thì dân gian hay gọi là bị “phản bùa” hay nói cách khác là “nghiệp quật” vậy… – và linh hồn sentha với chồng bà Liu là một người đàn bà đang có bầu và tự vẫn chết – theo như nhiều người hiểu biết về lĩnh vực này nói với tôi thì đó là một linh hồn rất đáng sợ, họ thường “trùm vải đỏ” khái niệm “trùm vải đỏ” này được họ giải thích nôm na là linh hồn đó sắp hoặc đã thành Quỷ, trong truyền thuyết của Thái cũng có một linh hồn người đàn bà kiểu này, tôi nghe nói rất linh thiêng và hung dữ, mọi người đọc về truyền thuyết của Thái, hay sang đó chơi ít nhiều biết về ngôi miếu thờ và truyền thuyết nổi tiếng của Thái đó… – và mối liên hệ đó bây giờ rất khó hóa giải do chồng bà Liu đã vi phạm phải “săng” đã bị vặn cổ chết, tuy nhiên “người âm kia” chưa hả dạ, họ sẽ bắt tiếp vợ con của ông nữa để xuống đó trả nợ cho bà ta… sự trói buộc và thỏa thuận với phía “âm” khi luyện bùa ngải thật kinh khủng… và nếu muốn cứu cô Si đang mang bầu thì chỉ có cách gửi cô lại chùa tới khi sinh nở xong, còn sau đó sao thì nhà sư cũng không dám đảm bảo…
Sau khi xin nhà sư cho cô Si được ở lại ở nhà ngang chờ sinh nở thì chính nhà sư đó cũng ít đi ra khỏi chùa, dường như bà sợ một điều gì đó…(sau này khi cô Si sinh con xong không còn ở chùa nữa, chừng hơn tháng sau thì nhà sư mất vì một tai nạn, khi một công ty khai thác đá tư nhân mời những nhà sư tới cầu an ở công trường theo thủ tục của người Thái khi khai trương làm gì đó, trên đường đi ra ngoài thì mỏ thì một cây khô to bên đường bất ngờ đổ xuống chiếc xe ô tô, có 6 người trong đó thì chỉ có bà sư và người ngồi sau tài xế chết còn lại tất cả không bị sao, có thể chỉ là sự tình cờ thôi, nhưng với tôi thì tôi thấy nó khá là lạ lùng khó hiểu)
Khi cô Si sinh con xong về lại nhà, lúc này bà Liu và anh Chull đã bán căn nhà cũ và chuyển đi mua căn nhà khác, nhà người Thái làm thường rất đẹp nếu đất đủ rộng, trong kiến trúc ai làm chắc biết mẫu thiết kế “biệt thự Thái” và thường thì họ rất thích làm thêm bể bơi do xứ đó nóng quanh năm, nhưng khi mua nhà thì việc đầu tiên bà Liu và anh Chull cho lấp ngay cái bể bơi lại, đào bới về phong thuỷ đã là khó rồi, nhưng san lấp còn khó hơn, đó là tôi muốn nói tới khía cạnh tâm linh của những việc đó, nếu phạm phải điều gì đó thì những việc tưởng như bình thường và bất cứ một ông thợ hạng bét nào cũng có thể làm ngon lành này cũng có thể giống như đào huyệt và lấp huyệt, tôi từng lần mò tìm hiểu khá nhiều những việc kiểu đào lấp… thế này, lấp giếng hay ao, hồ gì đó là một việc làm không hề đơn giản nêu không muốn nói là kỵ và nguy hiểm, tất nhiên là về mặt phong thuỷ và tâm linh chứ không phải quá trình thi công…
… Bạn đang đọc truyện Chuyện đời lính tại nguồn: http://truyensextv.moe/chuyen-doi-linh/
Một việc kinh khủng đã xảy ra ngoài mọi sức tưởng tượng của cả gia đình bà Liu cũng như nhiều người biết vụ việc này khi nó xảy ra ở Trat…
Cô em gái của vợ anh Chull, con gái của bà Liu là Suwan cao ráo xinh đẹp, cô vừa học xong năm thứ hai ĐH và có ý định đi du học, cô chưa có cả người yêu tên của cô theo nghĩa tiếng Thái là vàng bạc, trong một lần bà Liu đi vắng, cô Si bế con về nhà mẹ chồng là nhà anh Chull chơi mấy hôm cùng anh Chull, có mình Suwan ở nhà, tới hai hôm sau bà Liu cùng tài xế trở về nhà, vừa vào nhà thì bà muốn hóa điên, nền nhà máu khắp nơi đã thâm đen, ngay chân cầu thang cô con gái bà như nửa nằm nửa ngồi hai mắt vẫn mở trừng trừng, người chi chít những vết thương lớn và khủng khiếp hơn là bụng bị mổ phanh ra, cô không mặc quần áo và tay vẫn còn cầm con dao làm bếp…
Điều ghê rợn và khó hiểu khi cảnh sát xem lại camera trong nhà thì vào lúc chập tối, khi vừa ăn tối xong cô gái đang nằm trên divang xem tivi bỗng oằn oại liên tục như con rắn và cô đứng lên phá phách mọi thứ xung quanh mình, rồi vớ lấy hai con dao làm bếp cô run rẩy lòm khòm đi lên tầng hai xông vào phòng chị gái cô và vừa đâm vừa chém vào tất cả mùng mền gối chăn và đâm liên tục vào những con gấu bông nhỏ của đứa cháu… rồi cô xuống dưới phòng khách tự dùng dao cứa cắt vào cơ thể mình, cuối cùng là lột tung quần áo và tự dùng dao mổ bụng…
… Bạn đang đọc truyện Chuyện đời lính tại nguồn: http://truyensextv.moe/chuyen-doi-linh/
Tôi không được chứng kiến sự việc đó, nhưng được xem tới hơn 300 bức ảnh do chính anh Phon chụp lại do là dân có nghề nên anh cẩn thận chụp lại tất cả để đó và âm thầm tìm hiểu điều tra hay suy nghĩ hằng đêm…
… Bạn đang đọc truyện Chuyện đời lính tại nguồn: http://truyensextv.moe/chuyen-doi-linh/
Qua sự việc đó, quá đau buồn bà Liu cũng ốm và mất sau đó rất nhanh dù trước đó bà hoàn toàn khỏe mạnh, khi bà Liu mất đôi mắt vẫn mở chẳng ai có thể làm cách nào cho nó nhắm lại, người ta đành đem thiêu bà với đôi kính đen trên mắt, bức ảnh đôi mắt của người đàn bà đẹp và quý phái đó khi chết trông như những đôi mắt của tượng, chỉ có hai màu trắng và đen như được vẽ bằng màu chứ không phải là mắt con người, gương mặt bà đẹp nhưng đôi mắt nhìn thật lạ lùng, dù chỉ nhìn qua ảnh anh tôi chụp nhưng tôi vẫn thấy rùng mình…
… Bạn đang đọc truyện Chuyện đời lính tại nguồn: http://truyensextv.moe/chuyen-doi-linh/
Anh Chull sau đó đóng cửa bỏ căn nhà, cả hai vợ chồng đã chuyển lên Bangkoc để sinh sống và gần như không dám quay lại, căn nhà rất đẹp vẫn bỏ không từ năm 1997 tới tận bây giờ, anh chị Phon vẫn thuê người qua vệ sinh cắt cỏ hàng tháng, nên nhìn thoáng qua như kiểu vẫn có người ở, từ tầng hai trên phòng làm việc của anh Phon anh vẫn thường ngồi trầm ngâm nhìn qua ngôi nhà đó, và thỉnh thoảng dùng chiếc ống nhòm để quan sát phía bên trong… vì anh nói, cháu Chull có kể lại ngoài vợ Chull là Sisi đã nhìn thấy ảo ảnh bà Liu ở bể bơi, mà ngay chính Chull cũng một hai lần thoáng thấy một hình bóng giống hệt như bà Liu đi dạo lững thững trong đêm ở phía ngoài khu vườn, tưởng mẹ vợ làm sao anh mở cửa thì không thấy cái bóng bà nữa, anh vội chạy lên phòng bà gọi cửa… bà Liu ngơ ngác vì bà ngủ ngon lành từ lúc 11 giờ đêm, và bà không hề ra vườn.
Còn một lần khi cô Suwan còn sống ba người cùng đứa bé con của Chull và Sisi đang ngồi ở phòng khách nói chuyện thì chợt cả ba người cùng nhìn ra phía ngoài cửa, “bà Liu”đứng ở đó nhìn vào với gương mặt và điệu bộ rất đáng sợ… khi họ đứng dậy chạy ra mở cửa thì bà biến mất như bốc hơi, hai cô vội chạy lên phòng bà thì thấy bà đang ngâm mình trong bồn tắm chứ chẳng hề đi đâu.
Vậy thì cái hình bóng giống hệt bà là ai?
Tối đến sau khi anh em uống cà phê ngoài vườn, tôi xin phép anh chị qua ngôi nhà đó, điện vẫn sáng phía ngoài, đèn đường cũng như đèn phía bên nhà anh Phon hắt sang, không gian thoáng đãng và rất sáng sủa, ngôi nhà thật đẹp từ kiến trúc tới vị trí, tuy nhiên tôi vẫn cảm thấy cảm giác hoang lạnh và nặng nề khó tả.
Trên cái bể bơi đã lấp đi là một cái sân chơi cho trẻ em nhỏ, có chiếc xích đu, tôi ngồi đó hút thuốc và nghĩ ngợi vẩn vơ về câu chuyện anh chị Phon kể, những thước phim và hình ảnh anh chụp…
Người ta có câu Con gái phúc cha… nếu đúng là vậy thì chẳng hiểu người cha này đã làm điều gì để đến nỗi hứng chịu sự báo oán thảm khốc đến vậy?
Và con người ta tới khi chết đi rồi còn không thể buông bỏ được sự hận thù hay sao?
Thật đau xót cho những số phận con người từng nhận ân hay báo oán.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện đời lính tại nguồn: http://truyensextv.moe/chuyen-doi-linh/
Tôi từng đến căn nhà đó, bước vào cái khuôn viên đó, xem tất cả những bức ảnh kinh khủng đó, và nghe câu chuyện anh chị tôi kể tới gần một ngày trời… tuy nhiên những sự việc và hình ảnh kỳ lạ thì ngay cả anh chị tôi khi đó ở ngay kế đây cũng chưa từng được thấy, thói thường thì thấy mới tin thậm chí thấy còn chưa tin… tôi không dám chắc tất cả những sự việc xảy ra là 100% sự thật, nhưng tôi vẫn tin anh chị tôi dù không tận mắt nhìn thấy mọi thứ.
Một câu nói của tôi là, Chẳng ai dỗi hơi dựng chuyện chỉnh sửa hình ảnh chỉ để lừa một kẻ lang thang dốt nát như tôi làm gì.
Mọi người có quyền không tin câu chuyện này và chỉ đọc cho đỡ buồn cuối tuần thôi.
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ ạ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyện đời lính |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Update Phần 73 |
Ngày cập nhật | 27/05/2023 08:33 (GMT+7) |