Một kẻ cao lớn uy dũng đứng dậy, nói:
– “Cạn chén này, mừng thoát nạn!”
Mọi người cùng uống cạn. Như đã ngà ngà say, hắn nói:
– “Đại Việt là lũ chuột nhắt hèn hạ. Mộ tổ bị quật lên cũng chẳng dám làm gì bổn tham chính! Hahaha!”
Một người cũng phụ họa:
– “Đúng vậy, chúng nó thấy tham chính hào khí lẫm liệt, uy phong bừng bừng, liền run như cầy sấy phải thả người ngay!”
Một người chợt nói:
– “Tham chính Ô Mã Nhi, thua trận bị bắt, còn được tha chết cho về, nói như thế không được vẻ vang lắm đâu?”
Ô Mã Nhi đập bàn, quát:
– “Tích Lệ Cơ! Đừng tưởng ngươi là hoàng thân thì muốn nói gì cũng được! Khi ra trận ngươi chỉ biết hèn nhát núp ở sau, chỉ tay năm ngón, có phải đổ máu sa trường như lão tử đâu, tư cách gì luận bàn!”
Tích Lệ Cơ cười, đáp:
– “Ta cứ nói đấy, thì làm sao? Xứ An Nam nể phục ngươi là tướng tài, tuy đánh hai lần thua cả hai, chẳng thấy tài đâu, nhưng biết chừa cho ngươi con đường sống. Nay đã thoát chết còn hạ thấp người để tâng bốc mình, ra thể thống gì?”
Ô Mã Nhi tức giận, nhảy tới đấm một quả. Tích Lệ Cơ gạt đi nhẹ như bông, búng tay một chỉ, kiếm khí đâm xuyên bụng Ô Mã Nhi ngay lập tức.
Thấy đã vận công lực còn không thể đỡ nổi, Ô Mã Nhi cả kinh, nói:
– “Ngươi không phải tên Tích Lệ Cơ ăn hại đó! Ngươi là ai! Kẻ nào muốn hành thích bổn tham chính?”
‘Tích Lệ Cơ’ cười, nói:
– “Để ta cho ngươi được chết minh bạch vậy. Tích Lệ Cơ thực sự còn đang ngồi trong lao ở kinh thành Đại Việt. Ta là Lý Quốc Hùng, đến đây để lấy mạng ngươi!”
Ô Mã Nhi điểm huyệt cầm máu, nói:
– “Quan hệ chúng ta không đến nỗi nào, sao lại phải giết ta?”
Lý Quốc Hùng nói:
– “Lúc đánh Đại Việt mấy năm trước ngươi đã từng chỉ trích ta. Trong quân ngươi có tay chân của ta, hắn đem việc ấy báo lại. Con người ta đặc biệt nhỏ nhen, vậy thôi. Coi như thay Trần Thái Tông báo cái thù bị quật xác vậy!”
Đoạn búng ‘Lục Mạch Thần Kiếm’, kiếm khí vùn vụt lao tới, vòng qua cánh tay Ô Mã Nhi đưa ra đón đỡ, đâm xuyên qua tim hắn. Lý Quốc Hùng thản nhiên nói:
– “Còn lại các ngươi ở đây, ai kín mồm kín miệng được thì ta sẽ tha cho.”
Tất cả lạy như tế sao, hứa sẽ đảm bảo im miệng. Đang lạy thì thấy đầu rơi ra khỏi cổ, chết hết cả. Lý Quốc Hùng nói:
– “Tiếc là ta đã nhỏ nhen còn đa nghi, chỉ có người chết mới giữ bí mật được mà thôi. Riêng các thê thiếp và nô tỳ là nữ tử, không biết gì cả, không có tội. Theo ta về Thiên Sơn nhé, thế nào?”
Ai cũng câm như hến, sợ hãi chết lặng, không dám nói lời nào. Thuyền đã gần tới bờ, Lý Quốc Hùng liền vận kiếm khí đâm thủng thuyền cho đắm, rồi gọi người lái thuyền thả thuyền nhỏ, cập vào bờ.
Vào đến bờ, y dặn người lái thuyền:
– “Về cứ bẩm với vua rằng thuyền rỉ nước nên Ô Mã Nhi và thân binh chết chìm rồi. Thê thiếp và bọn nô tì thì cứu được, em trai của Tích Lệ Cơ đưa họ về. Thế là xong.”
Lý Quốc Hùng liền dẫn các thê thiếp đi về hướng Thiên Sơn. Đến biên giới, một hàng quân ngũ Đại Việt đứng ở ải, có cả Nhất Long cùng năm nữ. Sau khi tướng lĩnh canh phòng hỏi rõ sự việc, liền cho Lý Quốc Hùng đi. Nhất Long cùng năm nữ bái biệt, nói:
– “Ngươi về Thiên Sơn sống đi. Ta không quan tâm ai làm chủ thiên hạ. Chỉ cần dân chúng đừng lầm than là được.”
Lý Quốc Hùng lên ngựa, nói:
– “Đây là cách ngươi tạm biệt sao, thật nhạt nhẽo! Tiếc là ngươi bây giờ đã mạnh hơn cả ta, nếu không thì phải đánh một trận để từ biệt. Đưa tiễn mười dặm thì thế nào?”
Nhất Long ngẫm nghĩ, nói:
– “Cũng không phải là không được.”
Liền giục ngựa đi theo tiễn đưa. Có điều Nhất Long không nói, đó là Lý Quốc Hùng vốn nhỏ nhen, không đưa tiễn thì chỉ sợ bị ghi thù mà thôi.
Đoàn người đi được năm dặm, Lý Quốc Hùng dừng lại, nói:
– “Nhiều người mai phục như thế này. Ngươi định giết người diệt khẩu sao, Nhất Long?”
Nhất Long cau mày, nói:
– “Bọn họ không phải người của ta.”
Lý Quốc Hùng cả nghi, định cất lời thì một tiếng quát vang lên:
– “Đứng lại đó cho ta!”
Mấy chục người từ hai bên đường xuất hiện, là Âm Hậu Trần Thục Huyền và đệ tử Âm Quý Phái. Nàng nói:
– “Trước khi về Thiên Sơn, truyền lại ‘Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí’ cho ta, thế nào?”
Lý Quốc Hùng quay qua nhìn Nhất Long, gã liền lắc đầu. Trần Thục Huyền nói:
– “Không việc gì phải nghi cho hắn. Nữ tử ở đâu, đệ tử Âm Quý Phái ở đó, Linh Thứu Cung có không ít người của ta đây.”
Lý Quốc Hùng nói:
– “Vậy thì việc ngươi ở đây chặn đường là do thê thiếp của Ô Mã Nhi báo tin rồi!”
Đoạn bắn liền sáu phát ‘Lục Mạch Thần Kiếm’ vào các nàng. Nhất Long vung tay một cái thu hết kiếm chỉ vào lòng bàn tay, bóp một cái, tất cả kiếm khí mất tung mất tích hết cả. Gã nói:
– “Đừng lạm sát người vô tội trước mặt ta!”
Lý Quốc Hùng nhìn thấy thủ pháp đó, thầm khen lợi hại. Hắn thấy hơi e dè, nói:
– “Công phu ‘Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí’ là chí âm chí tà, mỗi một kiếm cần có một luồng tử linh chi khí mới sử xuất được. Để hợp nhất với kiếm, có giết cả triệu người, chưa chắc đã đủ tử linh chi khí cho ngươi dùng! Dù ta có truyền, thì tên ‘Thánh Mẫu Thần Tăng’ Nhất Long cũng không cho ngươi luyện đâu!”
Trần Thục Huyền ngưng thần suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt quyết tâm, nói:
– “Cho dù có phải giết một triệu, mười triệu, cả thế giới này, ta cũng phải trở về!”
Nhất Long nhăn mày, nói:
– “Ngươi đã luyện thành thần công, phú quý trên đời không sao hết, đệ tử khắp cả thiên hạ, còn muốn trở về làm gì?”
Trần Thục Huyền nói:
– “Các ngươi là nam tử, không thể hiểu được nỗi lòng nữ tử! Ta muốn gặp cha mẹ người thân! Từ lúc khôi phục trí nhớ, nỗi nhớ người thân giày vò từng đêm! Thời đại này vô cùng cổ hủ, con người vô cùng cố chấp, không bao giờ chấp nhận nam nữ bình đẳng!”
Nhất Long nói:
– “Lý Quốc Hùng, ngươi nắm giữa mọi công pháp trong thiên hạ, có thứ nào giúp nàng trở thành bất tử, 700 năm sau gặp lại người thân không?”
Lý Quốc Hùng lắc đầu, nói:
– “Đỉnh quan công lực ‘Cửu Dương Thần Công’ chắc là 150 tuổi. ‘Thuần Dương Chí Tôn Công’ tối đa 300 tuổi. Ngươi mạnh hơn cả ta, biết cách đi xuyên thời không, lại đi hỏi ta là sao?”
Nhất Long cau mày, nói:
– “Cực hạn của thời không này thì linh hồn chỉ tồn tại được 400 năm. Thân xác có lẽ chỉ 300 năm như ngươi nói. Nếu mạnh hơn thì…”
Trần Thục Huyền chờ mong hỏi:
– “Thì thế nào?”
Nhất Long thở dài, nói:
– “Thì bị đẩy về quá khứ. Ta chỉ biết cách về quá khứ, không biết cách về tương lai. Chỉ có ‘Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí’ có thể tự do đi lại đến thời điểm mong muốn.”
Trần Thục Huyền hỏi:
– “Ngươi còn cách bao xa nữa thì trở về quá khứ?”
Nhất Long giơ hai ngón tay ra, khoảng cách giữa hai ngón chỉ có một milimét. Trần Thục Huyền thở dài, nói:
– “Đã vậy thì ngươi phải chết để ta luyện ‘Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí’!”
Lý Quốc Hùng nói:
– “Theo ta cảm nhận, Nhất Long đã là người mạnh nhất trong ba chúng ta, làm sao ngươi giết được hắn?”
Trần Thục Huyền nói:
– “Ta nói cho ngươi biết con trai hắn là Nguyễn Khoái và Nguyễn Địa Lô, giết hại Lý Quán và Lý Hằng, thì thế nào?”
Sát khí trùng thiên chợt nổi lên, cả bầu trời tràn ngập khí tức hủy diệt. Lý Quốc Hùng đỏ bừng hai mắt, nói:
– “Khốn kiếp, ngươi nói không can thiệp vào Nguyên Mông lần 2, là lừa ta! X con mẹ ngươi tên lừa đảo! Trả mạng cho con ta!”
Sáu mạch ‘Lục Mạch Thần Kiếm’ cùng bắn ra, hai kiếm khí ‘Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí’ nổi lên sau lưng, Lý Quốc Hùng nhảy lên không, sát ý vô cùng đậm đặc. ‘Vong Tình Thiên Thư’ hiện thành một luồng sáng từ trên cao chiếu xuống như mặt trời chói chang, sát chiêu ‘Vong Ngã Vong Tình’ vây khốn Nhất Long.
Nhất Long vội tung ra hai mươi sợi dây, đẩy lui năm người vợ, sáu sợi đỡ sáu kiếm, hai sợi đỡ ‘Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí’, bốn sợi hất thân hình lên cao tránh xa ra, sợ tổn thương mọi người.
Lý Quốc Hùng rút nhuyễn kiếm ra khỏi eo lưng, chém một mạch toàn bộ chín thức của ‘Độc Cô Cửu Kiếm’, tay phải đập thẳng vào đuôi kiếm, đâm một phát ‘Kinh Thiên Nhất Thức’.
Nhất Long vận toàn bộ công lực, hai mươi sợi dây cùng thi triển hai mươi chiêu thức cùng lúc. Chiêu thức của Lý Quốc Hùng thế nào, các sợi dây ra chiêu mô phỏng y hệt, hóa giải hết tất cả thế công của Lý Quốc Hùng.
Biết Nhất Long có khả năng mô phỏng mọi chiêu thức vừa nhìn thấy, Lý Quốc Hùng quyết giao đấu nội lực, tạo cơ hội cho Trần Thục Huyền tung sát chiêu. Hắn vận ‘Càn Khôn Đại Nã Di’, kéo Nhất Long về phía mình, tung ‘Hóa Duyên Hữu Đạo’ và ‘Bắc Minh Thần Công’, nhằm hút nội lực của tử địch.
Nhất Long biến đổi tính chất của chân khí, đổi chiều âm dương, hình thành lực đẩy điện từ, kháng lại lực hút, hai người từ trên không rơi xuống, cách nhau một khoảng, không ai làm gì được ai.
Thế tạm thời giữ được trong giây lát, nhưng về hợp nhất Tinh Khí Thần, Nhất Long cao hơn Lý Quốc Hùng một bậc, liền sử tuyệt học tự sáng tạo ‘Càn Khôn Nghịch Đảo’.
Tất cả mọi người chỉ thấy không gian như bị bẻ cong đi, đất trời đảo ngược, đất là trời, trời là đất, hai chân như dính ngược trần nhà. Vòng xoáy điên đảo, không gian hỗn loạn, không ai di chuyển nổi.
Lý Quốc Hùng chưa khống chế chân khí được tới mức độ này, chỉ thấy thời không quanh người như bị bẻ gãy hết cả, không còn dòng chảy gì nữa, chóng mặt vô cùng. Hắn đành nhắm hai mắt lại, đẩy Tinh Khí Thần lên cực hạn, hợp nhất lại thành một để chống lại. Nội lực kéo về thân thể vòng quanh người, sau đó bắt đầu sắp xếp, xây dựng lại không gian, giúp chủ nhân kháng cự lại thời không nghịch đảo.
Nhất Long tâm tư tỉ mỉ, biết đây là lúc Âm Hậu Trần Thục Huyền thừa cơ, liền chập hai tay lại, chuẩn bị kết thúc ‘Càn Khôn Nghịch Đảo’, mở ra tuyệt kỹ tiếp theo ‘Thời Không Chuyển Vị’ để khống chế nàng không cho phát chiêu.
Hai tay còn cách một ly, nhưng không thể đụng vào nhau, dù cố thế nào, cũng không thể điều khiển nội lực. Suy nghĩ vẫn còn tiếp tục được một phần giây trước khi ngừng hẳn, Nhất Long nhận ra mình đã quá coi thường Trần Thục Huyền!
Ngưng đọng thời gian!
Tất cả đệ tử Âm Quý Phái sử dụng ‘Thiên Ma Âm’, cất lên một khúc hát trực kích thẳng vào tâm hồn, chân khí theo âm thanh hợp nhất với nhau, tràn ngập khắp nơi. Hơn ngàn nữ tử cùng hát, giai điệu tha thiết, du dương, réo rắc, ma mị như hút hồn đoạt phách. Âm thanh cùng nội lực cô đọng thành lực từ trường ‘Thiên Ma Trường’, kéo ngừng cả thời gian quanh người Nhất Long và Lý Quốc Hùng.
Âm Hậu Trần Thục Huyền vừa hát vừa đi tới, vuốt lên gương mặt Nhất Long, nói:
– “Quốc Hùng được sống để dạy ta ‘Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí’. Còn ngươi, Nhất Long, ngươi phải chết để ta trở về hiện thực!”
Thời gian tiếp tục, Nhất Long không biết đã trải qua bao lâu, tỉnh lại thì thấy tay Lý Quốc Hùng đã chém xuyên qua đầu mình, cả bàn tay cắm trong đó. Trước ngực bị đoản kiếm rạch một đường, phá hoại toàn bộ đan điền tới tâm mạch ở Đản Trung. Một bàn tay khác của Lý Quốc Hùng lại chỉ thẳng vào ngực Trần Thục Huyền.
Lý Quốc Hùng gào lên:
– “Vong Tình Thiên Thư! Thiên Hạ Mạc Địch! Tất cả các ngươi phải chết!”
Lý Quốc Hùng là kẻ ích kỷ nhỏ nhen, Trần Thục Huyền từng giết Lý Bang Hiến, thù này hắn vẫn nhớ mãi. Vì ‘Thiên Ma Trường’ lấy Nhất Long làm trung tâm nên Lý Quốc Hùng được giải thoát ra khỏi thời gian ngưng đọng trước tiên. Hắn ngay lập tức sử ra yếu quyết cuối cùng của ‘Vong Tình Thiên Thư’, cùng lúc đả thương cả hai kẻ địch.
‘Vong Tình Thiên Thư’ là vận dụng tối cao của ‘Thiên Nhân Hợp Nhất’, mọi sự từ tự nhiên mà ra, cũng mất đi về với tự nhiên. Giống như con người phải hít thở, mà không nhận ra nếu không hít thở sẽ phải khí tuyệt thân vong. Đòn đánh tối thượng của Lý Quốc Hùng đến mà như không đến, sát thương mà như là quy luật tự nhiên, giết chóc mà lại như là vũ trụ vốn có như vậy.
Trần Thục Huyền đã đề phòng, chưởng cho hắn một phát, nhưng không thể ngờ có loại công pháp kỳ dị tới mức độ thay đổi quy luật tự nhiên và nhận thức như vậy. Tưởng như hắn đưa tay vuốt tóc, lại là sát thương kẻ địch? Cánh tay hắn giơ lên như chào hỏi, sao tự nhiên đã nằm sâu trong ngực mình?
Nhất Long bị Trần Thục Huyền rạch nát bụng, bị Lý Quốc Hùng đánh vỡ cả não. Âm Hậu thì bị Lý Quốc Hùng đâm thủng tim. Kẻ thắng cuối cùng lại là Lý Quốc Hùng.
Đệ tử Âm Quý Phái thấy môn chủ trọng thương, vội thi triển ‘Thiên Ma Âm’, ngưng đọng Lý Quốc Hùng lại. Trần Thục Huyền lui lại hai bước, khí huyết toàn thân không còn di chuyển khiến nàng run rẩy không ngừng, ngã quỵ xuống cỏ. Hàn khí xâm nhập toàn thân, ý thức chỉ còn mấy chục giây tỉnh táo trước khi bóng tối kéo đến. Nàng nói:
– “Ngươi… x mẹ…”
Sau đó thì mất đi ý thức.
Nhất Long còn thảm hơn, tuy có thể thiên biến vạn hóa huyết nhục, kinh mạch toàn thân, nhưng khí quan trọng yếu như tim hay não bị hủy thì phải chết không nghi ngờ. Máy tính tắt máy, ý thức mất ngay khi tỉnh lại, gã thấy xung quanh vô cùng mơ hồ, như đi trong bóng tối.
Nhất Long thử cảm nhận mình, không có chân tay, không có cơ thể, không cảm giác, không biết ở đâu, vậy đây chính là linh hồn. Con người sau khi chết sẽ đi về đâu, linh hồn nhập vào sinh vật khác như thế nào? Không ai biết được, vì chết rồi thì linh hồn không còn trong cơ thể, không giữ lại ký ức của não bộ.
Nhất Long nghĩ tới cuộc đời mình, nghĩ tới năm cô vợ mà gã luôn yêu thương hết lòng. Mỗi người đều sinh cho gã một đứa con đáng yêu, lớn lên trở thành anh hùng cái thế, phụ giúp nước nhà đánh đuổi ngoại xâm.
Giang hồ, hắn đã đi qua mọi nơi, cứu giúp tất cả những ai gặp nạn, rồi ra đi không để lại tính danh, không cần vương chút tình nào. Bằng hữu, hắn đã kết giao rất nhiều, thay đổi số mệnh của nhiều người, mang lại cái kết có hậu cho cuộc đời họ.
Suy nghĩ tới đây, Nhất Long chợt giật mình. Hắn đã chết, linh hồn rời xác, vậy tại sao vẫn còn ký ức, vẫn còn nhớ đến người thân được?
Tiếng vỗ tay phát ra từ một góc, Nhất Long nhìn qua, thấy một người ngồi đó, sáng rực rỡ long lanh, chói mắt vô cùng. Hắn nói:
– “Chói quá, ngài có thể bớt ánh sáng lại không?”
Người thần bí…
Ánh sáng liền giảm bớt, lúc này Nhất Long mới nhìn rõ được hình dáng của người này. Đầu đội một chiếc mũ lạc hồng, giáp vai hình vuốt rồng, toàn thân lực lưỡng, một cái đuôi rồng dài ra ve vẩy. Gương mặt của rồng thần, tay chân đều là của loài rồng, nhưng tỉ lệ cơ thể thì vẫn của loài người.
Hình dáng long nhân như vậy, không cần nói cũng biết là ai, Nhất Long liền cung kính, nói:
– “Bái kiến Thần Long!”
Người thần bí gật đầu, nói:
– “Ngươi biết ta là ai sao?”
Nhất Long nói:
– “Ngài chính là Kinh Dương Thần Long, tổ tiên của con, Lạc Long Quân! Trong ký ức của con có sử thi về Lạc Long Quân, ngài có thể đọc xem!”
‘Lạc Long Quân’ gật đầu, nói:
– “Đúng vậy, ta vừa xem qua ký ức của ngươi, thấy con cháu của ta đến giờ vẫn còn nhớ đến những chiến tích huy hoàng của ta ngày ấy! Ta không phải là Lạc Long Quân chân chính, không cần phải cung kính như vậy!”
Nhất Long ngạc nhiên hỏi:
– “Vậy thì ngài là ai?”
Lạc Long Quân nói:
– “Lạc Long Quân chân chính đã phi thăng thiên ngoại, xuyên qua các thời không khác, tìm kiếm vũ trụ khác để gieo hỏa chủng nhân loại khắp hàng vạn thế giới! Theo như ký ức của ngươi, đây gọi là ‘đa vũ trụ’ và ‘vũ trụ song song’. Ta chỉ là một phần ký ức của ngài, được lưu vào trong ‘Kinh Dương Thần Long’. Chúng ta đang giao lưu bằng thần thức, không cần phải cố gắng mở miệng cực nhọc như vậy. Hiểu chưa?”
Nhất Long:
– “Vậy thì con chưa chết ư, ngài đã cứu con?”
Lạc Long Quân:
– “Không phải. Bước cuối cùng trong ‘Kinh Dương Thần Long’ là hợp nhất Tinh Khí Thần, quán thông thần thức tới tột đỉnh, dùng thần thức triển hiện ra hình ảnh Thần Long trong đồ hình 3 chiều. Con sợ linh hồn quá mạnh mẽ bị đẩy về quá khứ nên không dám triển hiện toàn vẹn Thần Long, không gặp được ta. Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, thần thức của con đã triển hiện đồ hình 3 chiều một cách hoàn hảo. Ta chính là đồ hình đó đây, kinh hỉ không kinh hỉ?”
Nhất Long:
– “Tại sao ngài cử động được, tại sao con chưa chết?”
Lạc Long Quân:
– “Đồ hình 3 chiều rất phức tạp, có hàng triệu chi tiết khác nhau. Khi các chi tiết được xếp vào hoàn chỉnh, sẽ để lộ thông tin giấu trong đó. Ta giống như một cuốn băng ghi âm được phát ra bởi thần thức của con mà thôi. Thần thức của con đang hoạt động nhanh gấp cả tỉ lần bình thường, nên thời gian vẫn đang trôi qua với chúng ta, nhưng rất chậm!”
Nhất Long:
– “Nói vậy thì cứ trò chuyện thế này, thân xác của con chết là lúc thần thức cũng diệt vong luôn đúng không?”
Lạc Long Quân:
– “Đúng vậy, mà chắc là dư dả thời gian. Để ta truyền cho con tầng cuối cùng của ‘Kinh Dương Thần Long’. Đã hiểu chưa?”
Nhất Long:
– “Chỉ trong chớp mắt, đã hiểu được tầng cuối cùng! Có thật thần diệu như vậy? Thời gian còn dài, có thể kể thêm về Lạc Long Quân không?”
Lạc Long Quân:
– “Đúng là thần diệu như vậy. Thời hồng hoang, nguyên khí dồi dào, mọi sinh linh chỉ cần nhạy cảm một chút thôi cũng thu thập được chân khí, cường hóa linh hồn, thành tiên thành phật. Kinh Dương Vương, cha của Lạc Long Quân là một tiên phật như vậy. Ông tồn tại rất lâu rồi mới sinh ra Lạc Long Quân, nên ta cũng không biết Thần Nông hay Đế Minh có phải tổ tiên của Lạc Long Quân hay không. Chỉ biết rằng những sinh linh ở Hồ Động Đình cường hóa thành thần, hình dáng như ‘Thần Long’ trong quan niệm của người Việt. Kinh Dương Vương kết giao cùng Thần Long, sinh ra Sùng Lãm, chính là Lạc Long Quân. Sau Lạc Long Quân lớn lên, gặp được một nàng tiên tên Âu Cơ, sinh ra dòng dõi con rồng cháu tiên, đúng như truyện kể trong ký ức của con.”
Nhất Long:
– “Vậy ‘Kinh Dương Thần Long’ từ đâu mà có?”
Lạc Long Quân:
– “Lạc Long Quân sáng tạo ra chữ viết từ hình dáng con nòng nọc để dạy cho dân ta, đặt tên là chữ khoa đẩu. Ngài dựa vào phương pháp thu thập nguyên khí của cha mẹ, hợp nhất với nhau thành ‘Kinh Dương Thần Long’, ghép từ tên của hai người. Sau đó ngài khắc chữ lên lưng con rùa lớn, nửa sau là công pháp này, như con đã biết.”
Nhất Long:
– “Vậy con bây giờ tu luyện tầng cuối cùng của ‘Kinh Dương Thần Long’, có kịp thuế biến không?”
Lạc Long Quân:
– “Đến tầng này thì thân xác của con đã vận dụng thần thức đạt tới yêu cầu căn bản của ‘Kinh Dương Thần Long’. Bây giờ chỉ việc thu thập nguyên khí, làm lớn mạnh linh hồn, nắm bắt thần thức mà thôi. Việc đấy không khó gì, vì thần thức của con đang hoạt động nhanh gấp tỷ lần bình thường.”
Nhất Long:
– “Sau khi linh hồn lớn mạnh, có bị thời không đẩy về quá khứ không?”
Lạc Long Quân:
– “Trở về quá khứ, thực ra là hành vi bản năng của linh hồn. Khi nguyên khí không đủ để cung cấp cho linh hồn tồn tại, sẽ giống như con người không có dưỡng khí, phải chạy vội đi tìm đưỡng khí, nếu không sẽ tuyệt, tức là chết. Linh hồn không muốn tiêu tán phải đào tẩu qua thời không loạn lưu, đến nơi có nhiều nguyên khí hơn để ‘hít thở’. Đơn giản như vậy thôi.”
Nhất Long:
– “Nếu như linh hồn đủ lớn được thần thức đủ mạnh khống chế, có thể đi khắp thời không loạn lưu, vậy ‘nghịch lý ông nội’ giải quyết thế nào?”
Lạc Long Quân:
– “Con đang nói tới vấn đề ‘đứa cháu quay về quá khứ, giết ông nội, thì đứa cháu không tồn tại’. Cái này đơn giản mà, vũ trụ song song!”
Nhất Long:
– “Vậy là có vô vàn vũ trụ, vô vàn Nhất Long, phải không? Có Nhất Long đang đọc truyện sex, thoải mái vô cùng. Có Nhất Long đột quỵ chết. Có Nhất Long không gặp được ký ức Lạc Long Quân, chết luôn tại chỗ. Có Nhất Long không cứu ai cả, cô độc tới già?”
Lạc Long Quân:
– “Không phức tạp đến như vậy. Trong tiềm thức của con có lưu giữ một bài báo nói về công bố năm 2014 của David Deutsch về du hành thời gian đấy. Giải thích thế nào với con nhỉ. Số lượng vũ trụ song song sẽ rất hạn chế, dựa trên công sức của các sinh linh.”
Nhất Long:
– “Vậy Nhất Long là duy nhất sao?”
Lạc Long Quân:
– “Đúng vậy. Hành động bỏ công sức sẽ được đền đáp. Hành động không gắng sức sẽ bị tiêu diệt. Tổ tiên chúng ta chẳng phải đã nhảy từ trên cây xuống, tiến hóa dần thành người, chạy trốn khỏi dã thú săn đuổi, mới có ngày hôm nay hay sao?”
Nhất Long:
– “Con vẫn chưa hiểu việc này. Nhân loại có hàng triệu năm tiến hóa, sao có thể đồng nhất với vũ trụ huyền huyễn?”
Lạc Long Quân:
– “Khi nào con khai mở được thời không, ắt sẽ hiểu chân lý trong đó. Linh hồn mạnh mẽ cần có nền tảng bác ái, bao dung chấp nhận được vạn vật. Nếu con có quá nhiều hành vi hủy diệt, vạn vật sẽ bài xích con. Hiểu chưa?”
Nhất Long:
– “Con vẫn chưa hiểu việc này.”
Lạc Long Quân:
– “… Con vừa cố tình lặp lại câu lúc nãy đúng không. Chính con nói câu này mà. Đại đạo 50, thiên diễn 49, còn một nhân định. Nếu đứa cháu quay lại giết ông nội thì sẽ bắn hụt, kẹt đạn, vấp ngã, quên mất mục tiêu, vân vân… Nếu nó cố hết sức để giết ông nội thì sẽ thành công, vũ trụ B thành lập, nó ở vũ trụ B luôn, còn vũ trụ A không còn nó nữa, không cần nó nữa, hiểu chưa?”
Nhất Long…
Lạc Long Quân:
– “Con cũng đã nói, con là một phần của lịch sử, là tất yếu của lịch sử. Nếu con trở về tương lai, sẽ thấy sử sách không thay đổi gì cả, vì mọi người quên mất con tồn tại, tranh vẽ của con hỏng, mất mát, cháy hết. Công pháp thất lạc hết, mọi người quên dần về con, hiểu không? Đó là cách vũ trụ xóa đi những hành động thiếu đóng góp công sức của vạn vật.”
Nhất Long:
– “Vậy là chỉ có gắng hết sức mình, mới thay đổi được số mệnh!”
Lạc Long Quân:
– “Đúng vậy.”
Nhất Long:
– “Con vẫn còn hai thắc mắc. Nếu linh hồn con dẫn mọi người trở về tương lai, có bị thiếu nguyên khí, đến nỗi phải chạy về quá khứ không? Liệu người ở quá khứ có quên đi con không?”
Lạc Long Quân:
– “Những người mà con đã gắn bó, dành hết tâm sức mà yêu thương, thì công sức của con đã là một phần của linh hồn họ. Những người đó sẽ không bao giờ quên được con. ‘Kinh Dương Thần Long’ là công pháp sinh ra để đặt dấu ấn lên linh hồn, thay đổi thời không. Vấn đề nguyên khí cho linh hồn, thì may thay, Lạc Long Quân đã tính trước đến vấn đề ấy. Ngài đã nghĩ rất nhiều đến việc đến vũ trụ khác, thiếu thốn nguyên khí thì phải làm thế nào. Có một giải pháp.”
Nhất Long:
– “Giải pháp là gì?”
Lạc Long Quân:
– “Gửi một phần linh hồn vào thần thức, để thần thức nắm giữ ký ức và công lực. Phần linh hồn còn lại không đủ lớn mạnh để phải chạy trốn. Thần thức sau đó tùy vào mức độ nguyên khí ở vũ trụ mới mà khôi phục lại linh hồn và công lực. Nếu dùng hết chân khí mà nguyên khí thiếu thốn thì…”
Nhất Long:
– “Thì linh hồn sẽ khó tồn tại, lúc đó phải gửi bớt qua thần thức, hoặc là qua vũ trụ khác, thu thập nguyên khí, đúng không ạ?”
Lạc Long Quân:
– “Đúng vậy. Nhưng thần thức nằm sâu trong linh hồn, chỉ có cao thủ quán thông được toàn bộ Tinh Khí Thần, hợp nhất cả ba với nhau, bắt đầu cảm nhận được linh hồn, tham thấu thần thức, mới có thể điều khiển nó. ‘Kinh Dương Thần Long’ tầng cuối cùng chính là điều khiển, làm chủ thần thức. Có lẽ con sẽ phải ở đây rất lâu để hoàn toàn nắm bắt được toàn bộ thần thức.”
Nhất Long:
– “Con đã làm chủ được nó rồi, 100% luôn.”
Lạc Long Quân:
– “Thật là độc nhất vô nhị. Dòng sét định mệnh đó đã hòa nhập linh hồn con với chiếc máy tính, tuy hai mà một, thần thức chính là cái máy tính. Con chỉ cần suy nghĩ là nó nghe lời răm rắp. Thật không thể tin được, một thứ máy móc được tạo ra bởi nhân loại lại có thể in sâu vào thần thức đến như vậy. Đúng là kỳ quan!”
Nhất Long:
– “Lạc Long Quân, con xin cảm tạ người vì đã luôn ở bên con, ban cho con thân thể này, sức mạnh này, để có thể làm chủ vận mệnh của mình!”
Lạc Long Quân:
– “Để làm chủ được vận mệnh, con đường vẫn còn xa lắm. Con đã học hết mọi thứ trong ‘Kinh Dương Thần Long’ rồi. Hãy đi và phát dương quang đại cho nòi giống con rồng cháu tiên của ta!”
Nhất Long liền vận thần thức, linh hồn biến đổi theo ý chí, cơ thể tùy tâm sinh trưởng. Nội lực bùng ra đẩy bàn tay Lý Quốc Hùng ra khỏi đầu, đoản kiếm ra khỏi tim. Tế bào trong cơ thể cấp tốc sinh sôi, phân chia với tốc độ không thể nghĩ bàn, bổ lấp cho mọi tế bào tim, não, huyết nhục đã bị hủy hoại.
Gã thầm ước lượng, một cử động khôi phục này đã làm mất đi số tế bào tương đương 50 năm, tuổi thọ của gã cũng đã sụt giảm tương ứng. Thần công có khả năng tái sinh huyết nhục, nhưng tuổi thọ vẫn là hữu hạn.
Muốn đạt được ‘thọ ngang trời đất’ như các vị tiên phật ngày xưa, xem ra còn rất xa xôi. Mà nguyên khí thời đại này cũng không đủ, bằng chứng là các thần tích, tiên phật càng ngày càng ít xuất hiện trên đời. Linh hồn và nhục thân họ đã quá mạnh mẽ, không thể ở lại vũ trụ này lâu hơn nữa, buộc phải đi đến thế giới khác để tiếp tục tồn tại.
Một thân hình mềm mại nhào vào lòng Nhất Long, là cô con gái út Nguyệt Long trà trộn trong Âm Quý Phái làm nội ứng. Nàng nhân lúc Lý Quốc Hùng dính ngưng đọng thời gian, đâm hai đao vào tim và đầu hắn, rồi chạy tới ôm phụ thân đầy lo lắng. Nàng nói:
– “Cha, người có sao không? Sao không có vết thương nào vậy? Người bị nội thương sao?”
Lục Quan Quan, Trình Tiêu, Tống Thanh Ngọc, Lam Linh Kiều, Từ Minh Nguyệt cũng vận hết công lực, bay đến ngay sau lưng Nhất Long. Các nàng đi vào ‘Thiên Ma Trường’, cử động chậm dần lại, không được thoải mái như Nguyệt Long. Nhất Long nói:
– “Chư vị nữ đệ tử, ngừng ‘Thiên Ma Trường’, ta có thể cứu Âm Hậu.”
Tiếng ca hát chợt dừng lại, hàng ngàn nữ đệ tử kiệt sức, ngất lịm, gục vào nhau mệt mỏi. Thần thức Nhất Long quét qua toàn trường, thấy không có thêm kẻ nào đến ám toán, thầm yên lòng. Gã nói:
– “Long nhi, Quan nhi, Tiêu nhi, Ngọc nhi, Kiều nhi, Nguyệt nhi, ta không sao cả. Ta đã đạt cảnh giới ‘Siêu Hóa Hoàn Hư’, không thể tồn tại ở thời không này lâu dài nữa. Ta cần đưa hai người bạn đi, sau đó sẽ tìm cách trở về với các nàng sau.”
Lục Quan Quan buồn bã nói:
– “Chàng đã thành thần, phải trở về thiên giới sao?”
Nguyệt Long nói:
– “Cha, ở lại với con a!”
Tống Thanh Ngọc gật đầu, nói:
– “Long ca ca, thiếp đợi chàng trở về!”
Lam Linh Kiều mắt đỏ lên, nói:
– “Đi lâu không, ta sẽ nhớ chàng lắm!”
Từ Minh Nguyệt mặt không cảm xúc, nói:
– “Đi luôn đi, ai cần chàng chứ!”
Trình Tiêu nước mắt lưng tròng, nói:
– “Mây trắng trên trời, tụ rồi tản. Hợp rồi tan, nhân sinh li hợp. Long lang, thiếp yêu chàng vô cùng!”
Người ta nói một nữ nhân không khác gì một ngàn con vịt, 6 ngàn con vịt cùng kêu, thật là êm ái dễ chịu, không nỡ buông bỏ các nàng!
Nhất Long nói:
– “Nếu ta gửi linh hồn vào thần thức, không biết kịp không, có thể sẽ bị đẩy đi thời không khác, hai người bạn tốt cũng sẽ lìa trần. Nếu cứu họ thì sẽ tổn hao công lực, khó trở về được, các nàng sẽ tha thứ cho ta nếu đi quá lâu chứ?”
Mọi người biết tính cách Nhất Long, cứu người trên hết, do dự một chút, nhưng liền gật đầu. Nhất Long liền để tay lên đầu Trần Thục Huyền, cùng công pháp tầng cuối của ‘Kinh Dương Thần Long’, lệnh cho máy tính tìm kiếm thần thức của nàng. Não chưa mất oxy quá lâu, vẫn còn hoạt động, linh hồn và thần thức vẫn vẹn nguyên.
Gã liền đốc thúc thần thức của Trần Thục Huyền, linh hồn bùng lên mạnh mẽ, cơ thể theo lệnh sinh trưởng tế bào, bồi bổ vào chỗ bị thương. Ước tính sơ sơ, chắc nàng đã mất đi 30 năm tuổi thọ.
Tuyệt kỹ ‘Thời Không Chuyển Vị’ trước đây phải mất nhiều công sức mới sử dụng được, nay chỉ một ý nghĩ đã hoàn thành. Nhất Long hoắc một cái như tốc biến, xuất hiện trước mặt Lý Quốc Hùng. Hắn vẫn còn ý thức, trợn mắt ra nhìn thần tích trước mắt. Trần Thục Huyền đã thủng tim lại khôi phục về như cũ, được An Tư Công Chúa ôm vào lòng. Chỗ xiêm y ở ngực nàng thủng một lỗ to, da thị bên dưới trắng muốt, như chưa từng có vết thương nào.
Lý Quốc Hùng muốn nói gì đó, song khí huyết chậm dần, khó mở miệng. Nhất Long nói:
– “Trị cho ngươi thì linh hồn ngươi bị thời không bài xích. Không trị thì ngươi chết chắc, thế nào?”
Lý Quốc Hùng do dự, thần công đã đại thành, hơn 5.000 mỹ nữ ở Thiên Sơn, bao nhiêu âm mưu tranh quyền đoạt vị… nhưng không có mạng thì chẳng có gì hết, rất nhanh đành gật đầu.
Nhất Long cười, chân khí như bàn tay vô hình, rút hai cây đao ra khỏi đầu và tim Lý Quốc Hùng. Gã dùng cùng một thủ pháp, cứu Lý Quốc Hùng khỏi cái chết cận kề.
Nhất Long thầm gật gù, bé út Nguyệt Long làm không tệ lắm, Lý Quốc Hùng thương thế cực nặng, mất hẳn 60 năm tuổi thọ.
Gã nắm vai Lý Quốc Hùng, chuyển vị không gian trước mặt, Trần Thục Huyền liền hoắc một cái nằm trong tay còn lại của hắn. Thủ đoạn bắt người như thần như thánh, quả không nên tồn tại trên thế gian, mọi người ai thấy cũng chấn kinh tột độ.
Nội lực đẩy vào, Trần Thục Huyền liền tỉnh lại, ngạc nhiên nhìn gã, nói:
– “Sao ta lại còn sống? Cảm giác thiên địa bất dung này là sao? Thời không bài xích? Bất an vô cùng?”
Nhất Long vận ‘Kinh Dương Thần Long’ truyền nguyên khí vào linh hồn hai người, nói:
– “Các ngươi đã được ta chữa khỏi tử thương, nhưng vấn đề là linh hồn đã bành trướng quá mức, nguyên khí ở thời không này chẳng còn đủ cho các ngươi tồn tại nữa. Nếu ta buông tay thì các ngươi sẽ theo bản năng trở về quá khứ ngay lập tức, có lẽ là trở về thời hồng hoang, gặp được Tôn Ngộ Không hay Hồng Quân gì đó. Bây giờ các ngươi muốn đi đâu? Nguyên khí của ta có hạn, như nín thở dưới nước, không thể duy trì được quá lâu nữa.”
Lý Quốc Hùng nói thật nhanh:
– “Sao không thể ở lại, hít thở ít thôi?”
Nhất Long cười khổ, nói:
– “Linh hồn thiếu nguyên khí sẽ thoát khỏi nhục thân, nổ tung thành từng mảnh, hình thần câu diệt, muốn thế lắm sao? Nhanh quyết định thời đại.”
Trần Thục Huyền nói:
– “Còn phải hỏi sao, trở về thời kim tiền! Ta muốn gặp lại người thân! An Tư Công Chúa, muội đã được tự do, hãy trở về hoàng cung đi.”
An Tư Công Chúa nói:
– “Không, các tỷ muội Âm Quý Phái đối xử với ta rất tốt. Từ nay ta sẽ tiêu dao tự tại cùng các tỷ muội, không cần về nữa. Môn chủ, không thể ở lại với các muội sao?”
Trần Thục Huyền cười nhẹ nhàng, nói dịu dàng:
– “Muội thật đáng yêu vô cùng! Bây giờ có muốn cũng không ở lại được a! Các tỷ muội, bảo trọng! Bổn hậu phải trở về thiên giới rồi!”
Mọi người đều buồn lòng, nước mắt ứa ra. Nhất Long nhìn âu yếm Lục Quan Quan, Trình Tiêu, Tống Thanh Ngọc, Lam Linh Kiều, Từ Minh Nguyệt, Nguyệt Long, ánh mắt đầy yêu thương. Gã nói:
– “Tình yêu, ta đã trải qua. Giang hồ, ta đã đi khắp. Tử địch, ta đã chiến thắng. Cuộc đời đến đây, xem như trọn vẹn. Chỉ có điều…”
Đoạn hát lên:
♪~Ngày hôm nao chia tay anh nói như lời trăn trối em đừng u sầu…
Gạt lệ thương đau nếu chúng ta không còn nhau~♪
Rồi thân thể cả ba người sáng lên, tiêu thất trong không trung, chẳng còn tung tích gì nữa. Từ Minh Nguyệt cắn môi tới bật máu, vội chạy vào rừng. Tiếng khóc của nàng vang lên, ai nấy cũng òa khóc theo. Lục Quan Quan quỵ xuống, nói:
– “Long lang, chàng nhớ sớm về với thiếp.”
Trình Tiêu nói:
– “Ánh tà dương nhuộm đỏ không gian, khi một ngày tàn, biết có còn gặp lại?”
Lam Linh Kiều khóc rống lên, Tống Thanh Ngọc vội ôm lấy nàng, nói:
– “Thần công ‘Kinh Dương Thần Long’ giúp chúng ta sống thật lâu, có thể ngày nào đó sẽ tham ngộ được tầng cuối cùng, trở thành thần, đoàn tụ với chàng trên thiên giới.”
Đôi mắt Lục Quan Quan sáng bừng lên, nói:
– “Thật không?”
Tống Thanh Ngọc nói:
– “Dù ngộ tính của ta kém chàng một vạn tám ngàn dặm, chỉ mới nhìn thấy được đầu thần long, nhưng ta sẽ cố gắng đến cùng, mong có một ngày sẽ thấy được đuôi…”
Lam Linh Kiều vui vẻ, lau nước mắt cho Nguyệt Long, nói:
– “Đúng vậy! Chỉ cần cố gắng không ngừng, một ngày nào đó sẽ thành thần tiên, lên được thiên giới a!”
Các nữ đệ tử Âm Quý Phái nghe thấy thế, liền xúm lại vây Tống Thanh Ngọc vào giữa, thăm hỏi công pháp ‘Kinh Dương Thần Long’ là gì. Trình Tiêu cả mừng, nói:
– “Có cách, là có hy vọng. Để ta đi tìm Từ tỷ tỷ báo tin, kẻo tỷ ấy thương tâm quá độ, tẩu hỏa nhập ma…”
Ai nấy đều reo mừng. Một tương lai mới đang mở ra với họ, không ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra…
… Bạn đang đọc truyện Chống quân Nguyên Mông tại nguồn: http://truyensextv.moe/chong-quan-nguyen-mong/
Nhất Long mang hai người quay cuồng, dập dìu như say rượu trong thời không loạn lưu. Thần thức vẫn tỉnh táo, hắn cố vận công pháp ‘Định Vị Thời Không’ trong ‘Kinh Dương Thần Long’, bắt đầu tập di chuyển trong dòng chảy thời không.
Dần dà, thần thức đã quen với loạn lưu, gã dần kiểm soát được tiết tấu tới lui, như người lướt sóng giữa biển. Gã bắt đầu nắm bắt được hướng nào là tương lai, hướng nào là quá khứ, liền bắt đầu chọn lựa thời điểm để nhắm đến.
Linh hồn chưa đủ mạnh mẽ, nguyên khí không đủ, khó lòng định vị chính xác được thời gian muốn đến. Ước lượng trong lòng, Nhất Long thấy chỉ có đủ nguyên khí cho mấy lần tiến nhập, mừng thầm vì sau khi về hiện tại, vẫn đủ sức để trở về với các nàng.
Nhất Long điều chỉnh đồng hồ máy tính thành thời điểm vài phút trước khi đột quỵ, chẳng hiểu sao không thể nào chính xác được. Dù có cố điều chỉnh số phút số giây, đồng hồ vẫn cứ tự nhảy về đúng một con số nhất định.
Gã nghĩ thầm, xem ra là do ấn tượng của thần thức khi hợp nhất với máy tính. Khi đi là lúc nào, thần thức sẽ ghi nhớ mãi thời điểm đó, khi về muốn chọn thời điểm khác, cũng sẽ bị thần thức ghi đè lên. Trừ khi chọn cách hẳn ra trăm năm, mới có thể tự do điều chỉnh.
Suýt chút nữa quên, Nhất Long phải chuyển di bớt linh hồn, ký ức và công lực vào thần thức. ‘Kinh Dương Thần Long’ nói rõ, không làm vậy, đến nơi sẽ bị tạm thời mất trí nhớ, linh hồn tự động đào thoát về quá khứ, toi công bận rộn.
Sau khi yêu cầu thần thức của cả ba người tiếp thu một phần linh hồn và ký ức, Nhất Long nhận được một thông báo.
Máy tính: Nguyên khí sắp hết.
Nhất Long thầm kêu khổ. Nơi đây là ranh giới của các thế giới, bức tường trong vô tận thời không, không có một chút nguyên khí nào để thu nạp cả. Trước khi đến đây, nguyên khí tưởng như dùng không hết bao giờ. Bây giờ đến đây, hắn lại thấy như kẻ lạc trong sa mạc, khát khô cả cổ mà chẳng có chút nước nào.
Để chuyển vận công lực cất giữ trong thần thức, lượng nguyên khí yêu cầu là vô cùng lớn. Đã vậy còn cực nhọc vô cùng, giống như phải cầm một thùng xăng giơ lên thật cao, đổ vào xe bồn vậy!
Việc này phải tự thân vận động, liên tục lao lực, Nhất Long không thể làm giúp Lý Quốc Hùng và Trần Thục Huyền nổi. Gã đành lè lưỡi một cái, ký ức là quan trọng nhất, công lực mất đi còn có thể tìm lại được, thôi đành để hai người về lại thủa ban sơ mới tu luyện vậy.
Nhất Long bắt đầu chuyển công lực của mình vào thần thức, chuyển được một chút, mới được 1% công lực, thông báo thứ hai hiện ra.
Máy tính: Nguyên khí không đủ. Xin mời bổ sung thêm nguyên khí rồi hãy tiếp tục.
Bổ sung bằng niềm tin a!
Nhất Long dừng chuyển công lực, vội kiểm ra lượng nguyên khí yêu cầu cho việc tiến nhập thời không, liền há mồm ra, thầm kêu may mắn.
Máy tính:
Nguyên khí còn lại: 1990…
Nguyên khí tiến nhập cần: 1000…
Nguyên khí chuyển công lực mỗi 1%: 2000…
Suýt chút nữa là cạn sạch nguyên khí, vĩnh viễn lưu lại ở trong thời không loạn lưu!
Nhất Long buồn lòng, thầm nói một tiếng xin lỗi với các nàng Lục Quan Quan, Trình Tiêu, Tống Thanh Ngọc, Lam Linh Kiều, Từ Minh Nguyệt. Xem ra tới hiện tại phải thu thập thêm 10 điểm nguyên khí, mới có thể gặp lại các nàng.
Gã liền ra lệnh cho máy tính tiến nhập thời không chỉ định, cả ba người liền hóa thành một luồng sáng, biến mất vào một phương hướng.
… Bạn đang đọc truyện Chống quân Nguyên Mông tại nguồn: http://truyensextv.moe/chong-quan-nguyen-mong/
Nhất Long mở mắt, nhìn cái máy tính đã cháy đen thui, cười nhẹ nhàng. Tuy bộ máy không còn nhưng nó đã vĩnh viễn ở lại trong thần thức của gã, không bao giờ tách ra khỏi linh hồn. Thử cử động thân thể, đưa tay lên trái tim, gã liền mừng thầm, sức sống vô cùng mãnh liệt. 1% Công lực mang lại cho gã sức lực tràn trề, cơ bắp săn chắc, thân hình cân đối, không còn cao gầy như xưa. Bây giờ trở lại quá khứ, nhờ các nàng bảo hộ mấy tháng là hắn có thể trở lại công lực đỉnh phong dễ dàng.
Mở ‘Kinh Dương Thần Long’ phần ‘Du Hành Thời Không’ ra, Nhất Long nhìn trân trối vào đó, cay đắng không nói nên lời.
Máy tính:
Nguyên khí còn lại: 990…
Nguyên khí tiến nhập cần: 1000…
Nguyên khí chuyển công lực: 2000 mỗi 1%
Nguyên khí khống chế thần thức người khác: 1 mỗi giây…
Nguyên khí chữa thương: 1 = 1.000.000 tế bào…
… Bạn đang đọc truyện Chống quân Nguyên Mông tại nguồn: http://truyensextv.moe/chong-quan-nguyen-mong/
Nguyên khí định vị thời không: 5.000…
Nguyên khí mở ngăn cách thời không: 10.000…
X con mẹ nó, bảo sao mà khi linh hồn trốn chạy, lại thấy kiệt sức mệt nhọc như thế!
Tiếng gào thét của Nhất Long lúc nửa đêm vang lên khắp khu phố, đánh thức mấy chục người đang trong cơn ngủ say. Cô em gái Nhất Long bật dậy, gào lên:
– “Anh Longgggg! Bị điên à!”
… Bạn đang đọc truyện Chống quân Nguyên Mông tại nguồn: http://truyensextv.moe/chong-quan-nguyen-mong/
Chuông cửa kêu vang. Lý Quốc Hùng ra mở cửa, đầu bù tóc rối, hai mắt đỏ bừng, áo quần xộc xệch, xem ra đã thức suốt đêm. Trần Thục Huyền nói:
– “Còn sống là tốt rồi, khổ sở quá làm gì? Ký ức vẫn còn, công pháp có thể tu luyện lại được mà.”
Tuy nói vậy, đôi mắt nàng sưng húp, quầng thâm rõ rệt, cũng là khóc suốt đêm. Nhưng tâm thái của Trần Thục Huyền là mừng vui, kinh hỉ, chứ không phải đau khổ như Lý Quốc Hùng. Hắn nói:
– “Ngươi còn đến gặp ta làm gì, để nhắc đi học sao? Tu luyện công pháp là thành siêu nhân, cần gì phải đi học nữa?”
Trần Thục Huyền bĩu môi, nói:
– “Vẫn còn nói chuyện kiểu cổ đại kìa. Ngươi thật vô ơn. Nhất Long cứu mạng chúng ta, ít nhất phải qua thăm cảm ơn chứ?”
Lý Quốc Hùng đảo mắt một vòng ngán ngẩm, rồi cũng đi theo nàng. Đến nhà Nhất Long, hai người gọi cửa mấy lần, lại không thấy ai trả lời. Trần Thục Huyền nói:
– “Giờ này ai cũng đi học đi làm cả, chắc chắn hắn phải có ở nhà. Thử leo rào xem sao?”
Hai người leo vào, không thấy Nhất Long đâu. Lý Quốc Hùng nói:
– “Hắn có thể đi đâu được cơ chứ?”
… Bạn đang đọc truyện Chống quân Nguyên Mông tại nguồn: http://truyensextv.moe/chong-quan-nguyen-mong/
Một ngọn núi nào đó, Nhất Long mở ba lô ra, kiểm tra lại đồ đạc. Gã nhìn lên đỉnh núi, nói:
– “Trên đó nguyên khí nhiều hơn. Phải leo lên đến đỉnh. Phải luyện lại từ đầu. Lục Quan Quan, Trình Tiêu, Tống Thanh Ngọc, Lam Linh Kiều, Từ Minh Nguyệt, các con, hãy đợi ta!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chống quân Nguyên Mông |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 06/12/2021 11:36 (GMT+7) |