Thông báo: Máy tính không phản hồi. Có thể nó đang bận, đợi bạn phản hồi, hoặc nó đã ngừng hoạt động.
Nhất Long biết thông báo này nghĩa là gì, quá trình tắt máy đã bị trì hoãn bởi các chương trình đang chạy nền hoặc ai đó đang can thiệp vào. Gã bấm nút hủy thông báo, cảm nhận trái tim của mình vẫn đang cứng đầu nhảy lên từng nhịp.
Tiếp tục chuyển vận nội lực, Nhất Long như người nín thở dưới nước thật lâu trồi lên mặt nước, hai tai nghe thấy âm thanh, da cảm nhận được bàn tay thon nhỏ đang đẩy lên tim mình!
Thông báo: Máy tính đã hủy quá trình tắt máy. Nếu bạn muốn, có thể tắt lại sau – phút. Mời lựa chọn thời gian.
Chọn cái mả mẹ ngươi a!
Nhất Long bấm nút KHÔNG BAO GIỜ, thầm hô trong lòng hú hồn con chồn, gã vừa thoát chết, nhờ có bản thân giải khai được thêm bí mật trong ‘Kinh Dương Thần Long’, vừa nhờ công lao các nàng liên tục ép tim cho mình.
Gã mở mắt ra, thấy Lục Quan Quan đang thở hổn hển, mồ hôi đầy trán, vận hết sức ép tim cho mình, liền cười nói:
– “Ta không sao rồi, dừng a.”
Cả năm nữ tử cả mừng, Lục Quan Quan, Trình Tiêu, Lam Linh Kiều cùng nhảy chồm lên giường ôm gã. Riêng Tống Thanh Ngọc và Từ Minh Nguyệt đứng nhìn, lắc lắc hai tay cho đỡ mỏi.
Nhất Long thấy hai tay Từ Minh Nguyệt run run, biết nàng đã ra sức vì mình. Gã nói:
– “Cảm tạ các nàng đã hết sức cứu giúp, không được ép tim có lẽ ta đã chết thật rồi. Hôm nay đừng đi đâu cả, ta có lời muốn nói với các nàng.”
Ai cũng khóc lóc bù lu bù loa lên, Tống Thanh Ngọc đưa tay lên miệng, hai hàng lệ lăn trên má. Từ Minh Nguyệt cũng ê ẩm cả lòng, nhưng lui ra tới bàn trà, đăm chiêu suy nghĩ.
Nhất Long ngắm nhìn Lục Quan Quan, định đưa tay truyền một ít nội lực cho nàng, nhưng không nhúc nhích nổi. Nhớ ra máy tính đã ngắt hai tay từ lúc ngất đi, gã cười khổ, xem ra giờ có chuyển vận thì cũng phải mất một lúc.
Lam Linh Kiều chùi nước mũi vào áo Nhất Long, nói:
– “Long ca ca, hứa với muội, đừng bao giờ nghĩ quẩn như vậy nữa! Dù huynh có cưới một trăm cô vợ, muội vẫn là nô tì của huynh mà!”
Nhất Long cười, nói:
– “Muội leo xuống đi, ta bị đè thế này sao thở nổi? Đừng khóc nữa, ta hứa sẽ không bao giờ tự tận nữa! Cho muội cái bánh nhé.”
Nhất Long nghĩ về ‘Kinh Dương Thần Long’, nếu cơ thể chạy nội lực theo đồ hình sẽ tự hoạt động được mà không cần sóng não hay máy tính gì. Gã nghĩ đến đồ hình chân rồng tay trái cùng công hiệu mong muốn. Quả nhiên tay trái di chuyển, móc ra một cái Lục Sen Cao.
Lam Linh Kiều nở nụ cười, mắt mũi kèm nhèm nước, như con mèo mặt hoa, dễ thương hết sức. Nàng cầm cái bánh, thẹn thùng nhảy khỏi giường, chui vào một góc gặm nhấm, trông chẳng khác gì tiểu miêu vớ được con cá nướng cả.
Tống Thanh Ngọc nhẹ nhàng nói:
– “Long ca ca, huynh mất máu quá nhiều, cần phải nghỉ ngơi. Có chuyện gì ngày mai nói cũng không muộn. Các tỷ muội, chúng ta qua phòng bên, chỉ một người ở lại hộ pháp thôi.”
Năm nữ nhìn nhau, như thầm biểu quyết. Các nàng nghĩ đến Từ Minh Nguyệt ngày mai phải đi, liền không hẹn mà hợp, cùng rời đi hết. Trong phòng chỉ còn lại Nhất Long và Từ Minh Nguyệt.
Nhất Long nói:
– “Từ Minh Nguyệt, nàng còn hận ta sao?”
Từ Minh Nguyệt nói:
– “Còn hận.”
Nhất Long tắt cảm giác chóng mặt, buồn nôn, cố đứng dậy, nói:
– “Còn hận cũng được. Ta xin lỗi đã ép nàng đi cùng chúng ta đến đây. Ta đã sai khi ép buộc tình cảm của mình lên nàng. Như thế là ích kỷ. Nàng tự do rồi, muốn đi hay ở tùy ý, muốn báo tin cho Thánh cô hay không cũng được.”
Trong lòng gã nhói đau như dao cắt, nước mắt muốn chảy ra nhưng lại kìm lại. Gã có Thục Huyền, lại còn phong lưu đùa giỡn với năm nữ tử khác, so với cặn bã có khác gì. Tình cảm không thể cưỡng cầu, Từ Minh Nguyệt đã không thích gã, ép buộc càng thêm phản cảm. Có lẽ gã đã nhầm về tình cảm của nàng bấy lâu nay.
Từ Minh Nguyệt muốn đỡ Nhất Long, nhưng chẳng hiểu sao lại không làm vậy. Nàng nghiêm khắc nói:
– “Ngươi không nên tự tận như vậy, rất trẻ con và ích kỷ! Các muội tử sẽ đau lòng vô cùng nếu ngươi chết đi. Nếu ta làm ngươi khó xử, ta sẽ đi vậy, đời này không gặp lại.”
Nhất Long nhìn nàng, nói:
– “Có thể cho ta biết lòng nàng muốn gì được không?”
Từ Minh Nguyệt nói:
– “Ta không muốn phải chia sẻ tình cảm với người khác. Nam tử của ta phải toàn tâm toàn ý vì ta. Hơn nữa ta chưa hề thích ngươi. Một chút cũng không.”
Nhất Long nói:
– “Nàng có thể nhìn thẳng vào mắt ta và nói lại câu đó không?”
Từ Minh Nguyệt nhìn Nhất Long, mặt mày hung ác, chuyển sang mềm mỏng dần, hồi lâu mới nói:
– “Ngươi hiểu lầm rồi. Tất cả là do ngươi tưởng tượng ra thôi. Ta phải về bản phái để bẩm báo. Ngươi đừng tự ngu dốt như thế nữa, ta thấy vô cùng chướng mắt! Cáo từ!”
Nhất Long rơi vào trầm tư, tự hỏi tình cảm của nàng có phải là do gã tự nghĩ ra hay không?
Gã muốn vươn tay ra ôm lấy nàng, nhưng nghĩ mình đang ép buộc nàng. Từ Minh Nguyệt không dám ở lâu, chỉ sợ Nhất Long ôm lấy thì không thể kiềm chế nổi, vội rời đi.
Cửa vừa mở ra, Từ Minh Nguyệt thấy Lục Quan Quan cầm kiếm đứng trước cửa, hai người Trình Tiêu và Lam Linh Kiều đang ôm lấy, không cho nàng xuống tay phá cửa.
Từ Minh Nguyệt bước ra, đóng cửa sau lưng. Lục Quan Quan nói:
– “Đứng lại! Rõ ràng ngươi có cảm tình với chàng, cớ sao lại làm khổ mình khổ người đến thế? Ngươi bị điên a? Tâm thần phân liệt, lúc yêu lúc không a?”
Từ Minh Nguyệt nói:
– “Lục Quan Quan, muội còn là xử nữ phải không?”
Lục Quan Quan khó hiểu, hỏi:
– “Nói vậy là ý gì?”
Từ Minh Nguyệt nói:
– “Thân thể của tỷ đã vấy bẩn hơn cả bùn đất, có xứng với chàng nữa đâu? Ta yêu chàng nhưng làm chàng suýt mất mạng, các muội không trách ta sao? Chàng không hận ta sao? Yêu mà làm tình lữ bị giày vò, có phải là yêu?”
Tống Thanh Ngọc nói:
– “Từ tỷ tỷ, lòng dạ huynh ấy hơn nước Đông Hải. Chàng là người chí tình, chí nghĩa, có bao giờ phân biệt đối xử chúng ta đâu? Tỷ bỏ đi, huynh ấy sẽ rất đau lòng. Nghĩ lại a.”
Từ Minh Nguyệt nói:
– “Chàng không trách, không hận, không khinh ta. Nhưng ta hận mình! Ta không còn trong trắng dành cho chàng nữa, là lỗi của ta. Có lúc ta cũng không rõ tình cảm của mình là gì nữa? Các muội hiểu ta, hãy để ta đi.”
Nàng ngơ ngẩn rối lòng, bước chân hoang mang, đi như vô hồn. Lam Linh Kiều định chạy theo gọi lại, song Trình Tiêu đã giữ nàng lại, nói:
– “Lam muội, con người ai cũng có lúc không biết rõ mình muốn gì. Hãy để Từ tỷ tĩnh tâm lại, nếu ép buộc lúc này, có thể tỷ ấy sẽ tẩu hỏa nhập ma mất.”
Đoạn ngâm:
Sàng tiền minh nguyệt quang…
Nghi thị địa thượng sương…
Cử đầu vọng minh nguyệt…
Đê đầu tư cố hương.
(Đầu giường ánh trăng chiếu rọi…
Ngỡ là sương trên mặt đất…
Ngẩng đầu ngắm trăng sáng…
Cúi đầu nhớ quê cũ.)
Từ Minh Nguyệt quay đầu, ánh mắt mông lung đẫm lệ, nhìn Trình Tiêu một cái, rồi đi mất hút hẳn.
Tống Thanh Ngọc vuốt tóc Trình Tiêu, nói:
– “Tẩy Oan Tập Lục có chép, sau khi bị cưỡng đoạt thất thân sẽ có tâm thần bất ổn, hoảng loạn, tự trách chính mình, sợ hãi tình cảm. Biết người biết ta, đừng để tâm tư rơi vào ma đạo như Từ tỷ tỷ.”
Trình Tiêu gật đầu, nói:
– “Ta cũng giống Từ tỷ tỷ, nhiều lúc tự trách, khóc than, đổ lỗi cho biểu muội, cho cả Long ca ca. May mà có biểu muội, Tống tỷ tỷ chăm sóc, ta mới vượt qua được nỗi mặc cảm. Từ tỷ tỷ lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, thực ra trong lòng rất yếu đuối.”
Bốn nữ nhìn nhau, mắt phiếm hồng, ôm nhau đầy thân thiết. Lục Quan Quan nói:
– “Ả Từ Minh Nguyệt ấy đi rồi, ta phải chăm sóc cho chàng a. Các tỷ muội, chúc ngủ ngon!”
Lam Linh Kiều nhanh nhẹn ôm chặt lấy Lục Quan Quan, nói:
– “Không được a, để ta đi, ta muốn ăn bánh!”
Lục Quan Quan đánh bốp vào đầu Lam Linh Kiều một cái nhẹ nhàng, nói:
– “Tiểu yêu tinh! Muốn ăn bánh thì tự đi mua lấy a! Ta nhịn ngươi đã lâu lắm rồi đấy!”
Tống Thanh Ngọc và Trình Tiêu liền gỡ tay Lam Linh Kiều ra. Tống Thanh Ngọc nói:
– “Ngoan, Lục muội đã đói khát khó nhịn rồi a. Để tỷ đưa muội đi mua bánh ăn nhé.”
Nàng nháy mắt với Trình Tiêu, hai người liền ý tứ nhấc bổng Lam Linh Kiều đi xuống lầu. Lam Linh Kiều nói:
– “Kỳ quá a, Lục tỷ tỷ đói thì được ăn bánh, sao ta không vào đó lấy bánh được a! Bất công! Không chịu đâu!”
Tống Thanh Ngọc tủm tỉm cười, thứ mà Lục Quan Quan thèm không phải là bánh trái gì cả, nhưng Lam Linh Kiều vẫn chưa hiểu chuyện, cứ hét ầm lên. Lục Quan Quan cũng ngượng ngùng, mặt đỏ bừng tới tận mang tai. Nàng hắng giọng một cái, mở cửa ra, thấy Nhất Long vẫn còn đang ngồi suy tư thất thần.
Lục Quan Quan lại gần, nói:
– “Long ca ca có mới nới cũ nhanh thật đấy! Chỉ vì Từ tỷ mà quên ta rồi! Chắc vì Từ tỷ có thân hình ma mị quá đúng không?”
Nhất Long nhìn nàng, nghĩ thế nào, lại gật đầu. Gã không muốn nói là mình đang hoang mang vì lời nói trước khi đi của Từ Minh Nguyệt.
Lục Quan Quan tự nhìn mình, bĩu môi một cái, nói:
– “Gì chứ, người ta cũng có thua kém Từ tỷ đâu a. Long ca ca, chàng xem?”
Chỉ thấy Lục Quan Quan dùng ‘Kinh Dương Thần Long’ để biến đổi các huyệt ở ngực và bụng, tùy ý thay đổi kích thước của chúng. Eo nàng vốn đã bé, nay càng bé hơn, tấm lưng cong tớn làm bờ mông vểnh cao. Đôi gò bồng đảo của nàng trở nên tròn trịa, đẩy cả áo yếm lên, vô cùng hấp dẫn ánh mắt. Nàng nói:
– “Long ca ca, công phu này thật là diệu kỳ quá a. Đây chẳng phải là chàng ước mơ thế nào, ta biến thành dáng đó, vừa lòng thỏa ý cho chàng hết mực luôn sao?”
Đoạn cởi mấy lớp áo ngoài, chỉ để lại xiêm áo bằng lụa mỏng trong suốt ở bên trong, nói:
– “Long ca ca, chàng muốn thử không?”
Nhất Long đưa tay trái ra ôm Lục Quan Quan, truyền một ít nội lực vào huyệt Mệnh Môn của nàng, nói:
– “Lúc ta ngất đi, nàng đã truyền hết nội lực cho ta. Không thấy mệt sao, bây giờ còn chân khí mà chơi trò này sao?”
Lục Quan Quan lòng ấm áp, hai má phồng lên, nói:
– “Hừ, không phải chàng thích ngực lớn hay sao? Nếu ta mà đả thông được huyệt đạo hạ thân thì sẽ có đôi chân trong mơ ước. Lúc ấy ta sẽ kết đôi với Giang Nam Tống Ngọc, cần gì đến chàng nữa?”
Nhất Long nói:
– “Nàng có thế nào ta cũng yêu. Ta đã quyết định sẽ ở bên nàng cả đời, đến khi già mới về thiên giới. Tặng nàng cái này.”
Nhất Long rút trong túi vải bên hông ra một bông hoa trà, đã bị héo đi ít nhiều. Tay phải gã vung trong không khí, hàn nhiệt trên tay thu thập hết hơi nước, rồi búng nhẹ một cái. Những giọt sương đáp lên cánh hoa, làm chúng tươi tỉnh trở lại. Gã truyền nội lực vào, đóa hoa chợt bừng lên, rực rỡ sắc hồng đỏ như thiếu nữ e thẹn, vết dập hầu như không còn.
Lục Quan Quan kinh hỉ, hỏi:
– “Chàng lại khai mở công năng mới trong võ học sao?”
Nhất Long cài đóa hoa trà lên tóc nàng, nói:
– “Nàng đẹp tựa thiên tiên, khác gì đóa hoa này. Ta đã tham thấu được thêm một tầng nữa của ‘Kinh Dương Thần Long’, bây giờ chân khí của ta đã có sắc thái khác nhau.”
Đoạn truyền cho Lục Quan Quan một ít chân khí sự sống. Nàng chỉ thấy khí hải trong người có thêm một cỗ sức mạnh nhảy nhót, thủy linh như chú cá nhỏ. Bao nhiêu mệt mỏi khi nội lực cạn kiệt như quét sạch, nàng thấy trong lòng cứ bồi hồi, sức sống bừng bừng trong tim.
Nhất Long ngắm nhìn Lục Quan Quan thật kỹ, đôi má nàng đỏ bừng, nét đẹp kiều diễm toát ra từ nàng, thần thái hút hồn. Nay nàng có bờ ngực nổi rõ lên, lại càng hoàn mỹ.
Nhất Long tìm giấy với mực, họa một bức ảnh màu, đưa cho Lục Quan Quan. Trong ảnh, nàng cài một bông hoa trà đỏ hồng trên đầu, ánh mắt mê say, hai má tròn hồng rực, phía sau mặt trăng bên cửa sổ.
Dù biết họa tài của Nhất Long, nàng vẫn ngỡ ngàng khi thấy ‘ảnh chụp màu’ lần đầu tiên trong đời. Lục Quan Quan yêu thích nhìn ngắm, khen không dứt miệng, mặt đỏ bừng như say rượu. Nàng đột nhiên nắm lấy cổ áo Nhất Long, hôn thật sâu một cái, nói:
– “Thật lâu chưa được hôn chàng, ta thèm muốn chết rồi.”
Sau đó hôn tới tấp như mưa, không để cho gã thở. Hồi lâu sau mới rời môi, thân thể hai người dán vào nhau, nàng ôm gã chặt cứng, nói:
– “Ta thèm được chàng ôm lắm. Chàng kể chuyện cho ta nghe nhé.”
Nhất Long dụi đầu vào tóc nàng, nói:
– “Tất cả mọi thiên thư ta biết, ta đã kể cho nàng cả rồi. Nhưng bài hát thì chưa. Để ta biểu diễn cho nàng nghe một bài nhé.”
Nhất Long buông nàng ra, lấy trong túi hành lý ra chiếc đàn guitar. Đây là thứ không tồn tại ở thời đại này, Nhất Long phải học nghề mộc, quan sát nhạc sư chế tạo đàn tỳ bà, thử nghiệm hàng chục lần mới tạo ra được.
Gã đàn đệm thay cho nhạc nền, cất lời hát bài Chân Tình Chân Mỹ cho Lục Quan Quan nghe. Bài hát này có trong máy tính, nhưng gã chỉ hát theo, không hề phát lại. Lời đơn sơ, ý chân thật, giọng gã trầm ấm, hát không hay nhưng gửi tình vào từng câu chữ.
♪~Chân tình chân mỹ…
Tựa như mặt hồ lung linh nắng xuân…
Gió thổi sóng gợn…
Cảm giác thật diệu kỳ…
Tình yêu đâu có lỗi chi…
Tình yêu đâu có đúng hay sai…
Chỉ mong được sống bên nhau…
Đến cuối cuộc đời…
Cho dù em có là ai…
Thị phi dối gian…
Nên lấy giấy trắng là quá khứ…
Viết nên những dòng chữ không hối hận…
Chúng ta chỉ mong răng…
Một tình yêu chân thành…
Cho dù có khó khăn…
Chúng ta vẫn một lòng…
Tình yêu thật đẹp đẽ…
Đẹp nhất có thể đi đến hạnh phúc…
Chỉ cần là được sống bên nhau…
Thành hay bại cũng chẳng quan trọng~♪
Hát xong câu “Chỉ cần được sống bên nhau, thành bại cũng chẳng quan trọng nữa”, Nhất Long nhìn Lục Quan Quan, chỉ thấy hai hàng lệ lăn dài trên má nàng. Gã ôm nàng thật chặt, nói:
– “Lòng ta chỉ mong như vậy. Ta không thể chọn lựa bất kỳ ai trong các nàng, là lỗi của ta. Thời gian vừa qua ta không thể toàn tâm toàn ý chỉ có một mình nàng như ở Quy Hóa Trại, ta thấy khổ tâm vô cùng. Có phải ta quá tham lam không?”
Lục Quan Quan dụi đầu vào lồng ngực rộng lớn, nói:
– “Chàng không có lỗi gì cả. Từ Minh Nguyệt là đồ ngốc. Trai năm thê bảy thiếp, thời đại này có phải thiên giới của chàng, chỉ một phu một thê đâu. Nhất nhất cử động, thời thời khắc khắc chàng đều quan tâm đến chúng ta, đã là việc chỉ có thiên thần mới làm được. Ta không thấy khổ.”
Nước mắt trào ra, Lục Quan Quan nói:
– “Chàng việc gì phải tự tận. Mất đi chàng, chúng ta ai cũng mất đi ý nghĩa sống. Chàng vốn là thiên thần, có một ngày sẽ về trời, cá về nước, quên đi chuyện trên bờ. Nếu không trân quý từng phút giây, sau này mất sẽ không có lại được!”
Ở sau cửa, ba nữ đưa tay lên gạt nước mắt, hai hàng lệ cứ tuôn rơi. Tống Thanh Ngọc cắn răng, gục đầu vào vai Trình Tiêu. Nét mặt Trình Tiêu buồn bã, tâm trạng rối bời như lúc được nghe Nhất Long kể về mẹ nàng yêu thầm Dương Quá như thế nào. Lam Linh Kiều chịu không nổi, định khóc ầm lên, song Trình Tiêu đã kịp bịt miệng nàng lại, kéo qua phòng bên.
Lục Quan Quan không biết ở ngoài cửa có ba người nghe lén. Nhất Long thì biết, gã càng thấy áy náy thêm trong lòng. Biết nàng thích ngắm trăng, Nhất Long ôm lấy nữ tiên tử đến bên cửa sổ, nói:
– “Nàng xem, ánh trăng đêm nay thật đẹp. Thiên giới có rất nhiều tác phẩm về trăng, nhất là bài hát. Long ca ca của nàng bất tài vô học, chẳng sáng tác được thứ gì, nhưng may mắn nhớ một bài hát, tên là ‘Ánh trăng nói hộ lòng ta’. Nàng nghe thử nhé.”
♪~Em hỏi anh yêu em chừng nào…
Anh nói anh yêu em thật nhiều…
Tình của anh là thật…
Trái tim anh là thật…
Ánh trăng kia nói hộ lòng anh~♪
Nhất Long thử chuyển nội lực thành dạng xoa dịu, đưa vào lời ca phát ra. Giọng gã vốn trầm, khi hát chậm rãi dưới trăng, nghe rất du dương và an thần. Đến câu thứ năm thì các nàng đều đã thở đều nhịp, say trong mộng đẹp cả.
Nhất Long bế Lục Quan Quan về giường. Gã mất quá nhiều máu, đứng dậy đi lại được đã là kỳ tích. Lúc này nếu có kẻ tập kích thì gã chẳng còn sức mà phản kháng. Gã thầm nhắc mình, không nên để việc nguy hiểm thế này xảy ra lần nữa trong đời.
Lần đầu tiên sau nhiều ngày, cơ thể Nhất Long được nghỉ ngơi thực sự. Trước đây gã để máy tính hành công liên tục không ngừng nghỉ, kể cả lúc chiến đấu. Gã chuyển nội tức theo đồ hình ‘Ảo Ảnh Không Gian 3 Chiều’, thấy chân khí cuồn cuộn đổ vào, liền thầm khen diệu kỳ.
Người luyện võ coi đan điền là biển, bụng là đồng ruộng, ngực là rừng cây, đầu là núi cao. Núi có 7 hang, tức thất khiếu, dùng để thu nạp khí từ bên ngoài. Sau đó cơ thể chuyển hóa thành nội lực tức là nước, tụ vào đan điền, tích thành biển khí.
Khi bắt đầu có nội lực, khí sẽ hòa nhập chung vào mọi hoạt động trong người, hình thành một cơ thể riêng làm bằng khí. Cơ thể khí có tuần hoàn riêng, gọi là ‘khí cơ’. Cơ thể máu thịt gọi là ‘Tinh’. Cơ thể khí gọi là ‘Khí’. Ý nghĩ, nhận thức gọi là ‘Thần’.
Bất kỳ võ giả nào cũng muốn đề cao ‘Tinh’ và ‘Khí’ lên đỉnh cao, từ đó hợp nhất với ‘Thần’, siêu thăng giới hạn của nhân loại. Mỗi người không ai giống ai, tùy theo hiểu biết và cảm ngộ của họ sau khi hợp nhất ‘Tinh Khí Thần’, sẽ sáng tạo ra vô vàn công pháp, cách tu luyện khác nhau.
‘Kinh Dương Thần Long’ là một môn công pháp đến từ bản chất. Sau khi đả thông huyệt đạo theo ký tự nòng nọc, cơ thể máu thịt có thể thiên biến vạn hóa, chỉ bị giới hạn bởi khung xương bên trong. Khi chuyển vận nội lực theo đồ hình 3 chiều, khí có thể thần hành bách biến, muốn nó thế nào thì có thế ấy.
Khí có thể đả thương, cũng có thể chữa lành. Có thể nóng, có thể lạnh, có thể nhu, có thể cương. Có thể vào, có thể ra, có thể diễn hóa thành thiên địa vạn tượng.
Nhất Long gật gù, từ nay, gã càng mạnh hơn một bậc, xem kẻ nào dám đến gây sự nữa không!
… Bạn đang đọc truyện Chống quân Nguyên Mông tại nguồn: http://truyensextv.moe/chong-quan-nguyen-mong/
Sáng hôm sau, Lục Quan Quan thức dậy sớm hơn ngày thường. Cảm nhận đôi vòng tay chắc chắn quanh người, nàng nhìn thấy Nhất Long đang thở đều đều.
Lâu lắm mới được thấy chàng ngủ ngon đến thế, Lục Quan Quan chú tâm quan sát tình lữ thật kỹ. Trông chàng trưởng thành, lông mày lưỡi kiếm, nước da đậm hơn trước. Đôi môi cân đối, thể hiện được nhiều cảm xúc, nhìn đã muốn hôn thật sâu.
Lục Quan Quan chợt cảm thấy một luồng nhiệt khí từ chàng truyền vào người nàng như sưởi ấm. Lòng dào dạt yêu thương, nàng liền kề môi vào má chàng, hôn một cái.
Lửa tình khó bề kìm hãm, Nhất Long cũng cuồng nhiệt hôn đáp trả mấy cái. Tự nhiên môi chạm môi, lưỡi chàng tìm lưỡi nàng, cả hai như tan đi theo cái hôn, im lặng thật lâu cùng nhắm mắt hưởng thụ.
Hồi lâu, môi rời nhau kéo theo một sợi dây trong suốt, hai người cùng thở lấy hơi, mặt đỏ gay nhìn nhau âu yếm. Nàng không biết để tay ở đâu, chỉ biết đặt vào ngực chàng. Nhất Long cứ sờ loạn vào eo vào mông, làm cơ thể nàng nóng bừng lên.
Bàn tay chàng bắt đầu bạo dạn dần, mò loạn cả lên trong y phục nàng. Lục Quan Quan cong người như con tôm nhỏ, nép vào lòng chàng, chợt ngửa đầu lên hôn vào má chàng.
Nàng tự đưa tay cởi áo, rồi cởi luôn cái yếm. Bàn tay chàng cứ vờn quanh gò bồng đảo, xoa xuýt cái eo, trườn xuống cái mông tròn khiến nàng đê mê thích thú. Nàng co đùi lên trút hết y phục phía dưới, chỉ giữ một mảnh lụa mỏng che hạ thể, giống như mẫu thân từng làm khi được Thần Điêu Đại Hiệp nắn xương.
Hai bàn tay chàng đi khắp người nàng, sờ nắn, nâng niu từng tấc nhỏ như báu vật. Đôi môi chàng hôn lên khắp nơi, lắm lúc làm nàng cười khúc khích vì nhột và xấu hổ. Xúc cảm tình dục đã lên đỉnh điểm, hai người không nhịn nổi, hôn nhau dồn dập một hồi nữa. Sương hoa của nàng đã ướt đẫm tấm lụa, chàng đưa tay lên phía trên vuốt ve, chạm vào âm thần, lời nàng chợt cất lên ngại ngùng:
– “Long ca ca, có thể đợi… sau khi bái đường thành thân không?”
Nhất Long nghe vậy, gật đầu, kề môi hôn nàng thật sâu làm nàng mê say điên đảo thần hồn. Ngón tay chàng lòng vòng trên đỉnh âm thần, tìm thấy âm vật. Thử xoay vòng tròn theo những bộ phim người lớn từng xem, được mấy vòng thì nàng rùng mình liên hồi. Nàng dụi đầu vào ngực gã xấu hổ, sống lưng co giật không ngừng, bắp chân kẹp cứng vào nhau.
Biết nàng đã tới đỉnh điểm, Nhất Long đè tay vào âm thần day nắn, bóp nhè nhẹ, làm nàng thấy được vân du tột đỉnh Vu Sơn nhiều lần. Mãi tới khi nàng không chịu nổi gạt tay gã ra, nụ cười trìu mến mới hiện ra trên gương mặt gã.
Lục Quan Quan thở dốc lấy hơi, ánh mắt nhìn gã âu yếm đầy nhu tình. Nàng đưa một tay sờ bộ ngực tình lữ, đầu gối lên vai gã mãn nguyện, ngón tay vẽ những chữ gì đó không rõ lên nước da khỏe mạnh.
Bàn tay Nhất Long xoa nhẹ lên lưng nàng, lùa vào tóc xoa đầu nàng. Có lúc gã nghịch ngợm vẽ một đường dọc xương sống, làm nàng nổi cả da gà sung sướng. Nàng co chân gác lên chàng, chợt cảm thấy một thanh đoản côn cứng ngắc ở bắp đùi.
Trong lòng thấy kỳ khôi, Lục Quan Quan hỏi:
– “Đây là cái gì? Vướng víu quá chừng!”
Nhất Long nói:
– “Là mệnh căn chứ gì. Nàng chưa làm nó thích thú, nên nó tức giận lắm.”
Lục Quan Quan nói:
– “Vậy phải làm sao đây?”
Nụ cười tinh quái hiện trên mặt, Nhất Long nói:
– “Ta dạy nàng cái này nhé. Nàng hãy bò lên trên người ta, nhưng phải ngược chiều nhau. Hai chúng ta chiếu khán cho nhau!”
Lục Quan Quan làm theo, tò mò vô cùng, lại vừa làm chuyện nam nữ, nên bớt xấu hổ hẳn. Nàng nhắm chặt hai mắt khi lại gần Tiểu Nhất Long, lát sau he hé mắt ra nhìn, thấy nó dễ thương quá chừng, bèn hỏi:
– “Vậy giờ làm sao?”
Nhất Long sượng cả mặt, gã vẫn là trai tân, biết cái gì, đành nói:
– “Dùng miệng của nàng ấy, như mút… ừ… mút kẹo hồ lô ấy.”
Lục Quan Quan lúc này chỉ muốn chết vì ngại ngùng, nhưng có đời nào nữ tử lại lên tột đỉnh du vân để nam tử bơ vơ? Nàng đành nhắm mắt liếm thử mấy cái, thấy mềm mềm rất thú vị.
Nàng còn cắn nhẹ mấy cái làm Nhất Long giật cả mình, gã đành tập trung vào âm thần của nàng. Mấy đường lưỡi của gã có chân khí xoa dịu, nên Lục Quan Quan thấy như được vuốt ve nhẹ nhàng sau khi triền miên thân mật, cực kỳ thoải mái.
Nhất Long là trai tân, gắng gượng tới lúc này cũng đã là hiếm có ai. Khi Lục Quan Quan ngậm mệnh căn vào miệng như ngậm kẹo, gã chịu hết nổi, bắn khí liên tục cả phút đồng hồ.
Lục Quan Quan bất ngờ khi thấy có thứ gì bắn vào trong miệng, muốn nhả ra ngay, cổ họng đau tức làm nàng muốn ho sặc sụa. Nghĩ tới Nhất Long từng tự tận vì mình, nàng thương cảm quá chừng, lại nghĩ lại.
Nhớ lúc tột đỉnh, gã cứ xoa bóp không ngừng làm ý thức nàng cứ lên nữa, lên mãi, bay vút lên thiên ngoại. Bây giờ nàng cũng không ngừng lại, cứ ngậm vào mà mút liếm, kiên trì không bỏ. Gã bị như thế thì cũng thấy hồn nhập thiên khung, sướng không gì bằng, mọi thứ trước mắt như thành màu trắng xóa.
Cũng may hồn Nhất Long không lìa khỏi xác thật, Lục Quan Quan chỉ ngậm nuốt hết mọi thứ tinh túy của gã thôi. Cảm giác có Tiểu Nhất Long trong miệng, nó ngọ nguậy phun tinh khí khiến nàng tủm tỉm cười. Mùi vị của nó cũng độc nhất vô nhị, không có món ăn nào trên đời lại như thế cả.
Quá xấu hổ vì tư thế kỳ cục này, Lục Quan Quan nhanh chóng đổi đầu, ôm lấy Nhất Long, nói:
– “Chàng thật kỳ quái, đúng là thiên thần. Ta từng lén đọc một cuốn dâm thư, nhưng chẳng có thứ gì như chàng đã làm cả. Hư hỏng quá đi!”
Nhất Long ôm nàng, hôn đủ mọi nơi trên người, cả chân cũng không chừa, nói:
– “Thiên giới là vậy đấy, không có giới hạn gì cả. Nàng thích làm thế nào cứ làm thế ấy thôi. Chỗ nào trên người nàng ta cũng thích hết. Nằm yên nào!”
Lục Quan Quan che hai tay trên mặt, ngượng ngùng quá đỗi, nói:
– “Đừng, chàng làm vậy ta lại thích thú nữa đấy… Long dâm ca, dừng a… mau mặc quần áo vào kẻo các tỷ muội dậy bây giờ…”
Nhất Long vừa hôn vừa nói:
– “Cho ta thêm vài giây nữa đi mà… cũng may nàng nuốt hết, không thì rất dễ lộ tẩy a… được rồi… hì hì…”
Giác quan thứ sáu của Nhất Long nhận ra có người trước cửa, gã liền buông Lục Quan Quan ra, giúp nàng mặc lại xiêm y. Quần áo thời xưa khá nhiều lớp, càng giúp càng đụng vào mấy chỗ nhạy cảm. Bộ ngực to tròn của nàng cứ trĩu nặng mềm mại trên tay gã, xúc cảm đàn hồi rất thích thú.
Hai người mặc quần áo xong, Nhất Long nhảy một cái đến cửa, mở ra liền thấy ba nữ. Các nàng nhìn thẳng vào trong, trong giây lát nhận ra ngay điều gì đó không đúng. Thần thái Lục Quan Quan quá e thẹn, nửa phần vui mừng, nửa phần không đàng hoàng.
Lam Linh Kiều ngáp một cái, nói:
– “Long ca ca, muội phải dậy sớm quá a. Có thể vừa cưỡi ngựa vừa ngủ không?”
Nhất Long nói:
– “Được, nếu muội ăn hết ba cái màn thầu, ta sẽ để muội ngủ trên ngựa!”
Lam Linh Kiều thèm nhỏ dãi, mắt chợt híp lại, nói:
– “Long ca ca, huynh toàn bắt muội ăn thật nhiều ngủ thật nhiều. Đây là muốn nuôi muội thành lợn để thịt a?”
Nhất Long cười, nói:
– “Muội đang tuổi ăn tuổi lớn, thiên giới gọi là ‘dậy thì’. Lúc này phải ăn ngủ thật nhiều, mới khỏe mạnh xinh đẹp được nha. Tất cả các nàng cũng phải ăn ngủ nhiều vào.”
Tống Thanh Ngọc cười, nói:
– “Người trên thiên giới là thần, có phải lo dáng vóc bao giờ đâu. Long ca ca nói vậy, chỉ e chúng ta thành lợn hết cả thôi!”
Nhất Long lấy giấy, vẽ 3 tấm đồ hình thân rồng, nói:
– “Chỉ cần các nàng luyện xong tầng đầu tiên của đồ hình này là được. Khi đó muốn dáng vóc gì, phân bố năng lượng thừa thiếu ra sao, chỉ cần một ý niệm là xong!”
Ba nữ nhìn chăm chú vào đường nét lồi lõm đầy ma mãnh của Lục Quan Quan, ánh mắt lấp lánh, sáng trong như sao. Lam Linh Kiều nói:
– “Woa, Lục tỷ tỷ lớn quá nha, hơn cả Từ tỷ tỷ luôn rồi! Làm sao vậy, chỉ muội với!”
Lục Quan Quan nói vài điểm yếu quyết, Lam Linh Kiều làm theo, thấy ngực hơi nhô lên, mông vểnh một chút, nàng nói:
– “Hảo a! Chơi vui quá! Có điều sao ta không làm sao lớn như Lục tỷ tỷ được?”
Nhất Long lườm Lam Linh Kiều, nói:
– “Huyết nhục có giới hạn cao nhất, đây là chuyển hóa, không phải là từ không biến có. Ngực có phần nhiều là mỡ. Muội không ăn nhiều để tích mỡ, thì không chuyển được đâu. Ngoài ra, nội lực cần thiết để duy trì hình dáng không phải ít. Muội còn phải luyện công pháp để tăng thêm chân khí nữa.”
Tống Thanh Ngọc nói:
– “Thật là thần tích. Từ cổ chí kim, ta chưa bao giờ thấy có chuyện nào như thế này! Nếu công dụng ‘Kinh Dương Thần Long’ lộ ra, hàng triệu nữ tử sẽ tranh đoạt đầu rơi máu chảy mất thôi! Long ca ca, bí pháp này có khuyết điểm gì không?”
Nhất Long ngẫm nghĩ, nói:
– “Ta thử với chính mình một thời gian, thấy huyết nhục chuyển hóa nhanh mỏi mệt hơn. Chỗ tốt là chúng có thể thích nghi. Thời gian càng dài, huyết nhục càng quen với hình dạng mới, nội lực cần thiết càng ít đi.”
Trình Tiêu xúc động quá mức, không kìm được, nói:
– “Ta từng nghe thần tiên có thể tùy ý thay đổi hình dạng, nay mới thấy là thật. Long ca ca, cho ta bức tranh tiên gia đạo pháp này nhé?”
Nhất Long khoát tay sảng khoái, nói:
– “Tất nhiên đã là tiên gia đạo pháp, muốn luyện cũng không dễ dàng như vậy. Mỗi đồ hình có hơn ba ngàn con nòng nọc, gồm tất cả các huyệt đạo, kinh mạch ở ngực bụng. Muốn đả thông tất cả chúng với nhau, hợp nhất chân khí, khó vô cùng vậy.”
Thấy vết thương ở tay Trình Tiêu, gã cầm lấy, chuyển chân khí vào. Miệng vết thương liền khép lại, huyết nhục bên trong cũng lành hơn nửa. Tống Thanh Ngọc xem xét, kinh ngạc nói:
– “Đúng là tiên gia đạo pháp! Luyện đến tầng thứ cao hơn, đã có xu thế chưởng khống sinh tử!”
Nhất Long lắc đầu, nói:
– “Đến bây giờ, ta vẫn chưa tham ngộ được một nửa cuốn chân kinh. Chút trò vặt này chỉ có thể cầm máu mà thôi. Nếu là thương thế nghiêm trọng hay tâm mạch không còn, ta cũng bó tay!”
Đoạn vẽ ra 3 tấm đồ hình kinh mạch, nói:
– “Đây là tất cả những huyệt đạo và kinh mạch cần đả thông. Ta đã tiêu chú con nòng nọc nào ứng với huyệt đạo nào, các nàng nghiên cứu đi. Nội lực cần thiết để đả thông rất lớn, cũng cần phải tu luyện ‘Ngọc Nữ Tâm Kinh’, nếu không thì lực bất tòng tâm.”
Lục Quan Quan nói:
– “Long ca ca, ta có thể luyện tầng thứ cao hơn của chân kinh sao? Ta không muốn phải bất lực như đêm qua.”
Nhất Long vẽ đồ hình kinh mạch ở tay, đưa cho nàng, nói:
– “Chưa được a. Nàng cần đả thông toàn bộ huyệt ở tay trước đã. Sau đó luyện tập điều khiển chân khí đến lô hỏa thuần thanh mới tạm đủ tiêu chuẩn. Khi nào được thế này thì ta sẽ truyền cho nàng tầng tiếp theo.”
Nhất Long vung tay, ba sợi dây thừng bay ra, quấn lấy cái đàn guitar, đánh một bản nhạc du dương. Cả bốn nữ đều hít khí lạnh, thiên thần với người phàm, quả là một trời một vực a.
Gã vung thêm mấy sợi dây nữa, dọn dẹp hành lý, nói:
– “Chúng ta không có nhiều thời gian, vừa đi vừa luyện a. Bọn Thát tử hay công thành vào mùa thu nhưng ta không yên tâm. Ta chỉ mong tên Mông Kha đó đầu không bị rút gân, đánh vào mùa xuân rồi ngu xuẩn vong mạng dưới tay Thần Điêu Đại Hiệp. Lên đường thôi!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chống quân Nguyên Mông |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 06/12/2021 11:36 (GMT+7) |