– Hôm nay em không có ở Hồ Châu à?
– Đúng vậy, hôm nay em có việc, đi ra bên ngoài làm ít chuyện.
– Có phải là em lên tỉnh?
Chu Hồng Kỳ hỏi.
– Ừ… làm sao chị biết, bộ chị giám sát em sao?
Đinh Nhị Cẩu giật mình hỏi.
– Giám sát em? Chị đâu có rảnh như vậy, là có người nhờ chị kiểm tra chiếc xe của em chạy, có phải em lên trên tỉnh thì có va chạm với xe người khác?
Chu Hồng Kỳ hỏi tiếp.
– Va chạm xe? Sao em lại không biết gì cả vậy?
– Cô ấy không thể nào nói sai, em chạy xe rất nhanh, va chạm lướt qua cũng không có dừng lại, người ta có ghi nhớ bảng số xe của em lại đấy.
– Ủa… có chuyện này à, em thật sự là không biết, xe của ai vậy? Để em bồi thường.
– Không cần, để chị nói với cô ấy một tiếng, hừ… em lại gây nên chuyện, lần trước còn thiếu nợ người ta một nhân tình còn chưa có trả, lần này lại vam chạm với xe người ta, em không thể nào làm cho chị bớt lo được…
Chu Hồng Kỳ tiếp tục dạy dỗ hắn nói.
– Chị à… chị đang nói tới ai vậy? Nếu là như thế, để em gặp cô ấy nói lời xin lỗi.
– Còn có thể là ai nữa, chính là Chân Lục Trúc, vợ của Để Khôn Thành. À… em chưa từng gặp qua cô ấy, hôm nào Chân Lục Trúc đến Hồ Châu chị sẽ giới thiệu để cho các người biết nhau…
Chu Hồng Kỳ thở dài một hơi, chỉ cần tìm được người va chạm với xe của Để Khôn Thành thì tốt rồi.
– Là cô ấy à, thôi được rồi, em sẽ bồi thường và xin lỗi cô ấy.
– Được rồi, nhớ đừng có hà tiện, chị đang trực ban, khi nào có thời gian trò chuyện tiếp nhé.
Chu Hồng Kỳ cúp điện thoại, nhưng lúc này trong lòng Để Khôn Thành lại bắt đầu có sóng gió chồng chất rồi.
Rất rõ ràng, Chân Lục Trúc gọi điện thoại cho Chu Hồng Kỳ nhờ nàng kiểm tra chiếc xe kia, xem ra là Để Khôn Thành gặp được chiếc xe mang bảng số xe Hồ Châu trên tỉnh nên muốn thẩm tra, Chân Lục Trúc cũng không có nói thật, do đó Chu Hồng Kỳ mới bình tĩnh như vậy, xem ra tâm tư của mọi người đều là ngầm hiểu lẫn nhau đấy.
– Chồng à… anh nói đúng rồi, chiếc xe kia không phải là xe của người bình thường, xem ra thật sự là có người để ý đến anh.
Sau khi cúp điện thoại do Hồng Kỳ báo tới, sắc mặt Chân Lục Trúc lo lắng nói.
– Vậy là ai lái xe? Chu Hồng Kỳ nói như thế nào?
– Cô ấy nói chiếc xe kia là xe của đảng ủy thành phố, do một một người quen của Hồng kỳ chạy đã xác nhận, người lái xe tên gọi là Đinh Trường Sinh.
Chân Lục Trúc ra vẻ trấn tĩnh nói.
– Đinh Trường Sinh?
Để Khôn Thành chưa tin lắm nên hỏi lại:
– Em chắc chắn chứ?
– Đúng… đó là Đinh Trường Sinh, hắn là ai thế? Chẳng lẽ thật đúng là bí thư thành phố sai người tới giám thị anh?
Để Khôn Thành không có trả lời, chỉ là suy nghĩ một hồi, sau đó khuôn mặt giãn ra mỉm cười.
– Hay là chúng ta đi về thôi, chuyện bên trong chính trị thật sự là quá hắc ám, thủ đoạn gì cũng đều sử được ah.
Chân Lục Trúc lòng vẫn còn sợ hãi nói.
– Hì… không có gì đâu, tiếp tục chơi đùa đi.
Ông khẽ vươn tay đem thân thể mềm mại của Chân Lục ôm vào trong ngực, đôi tay bắt đầu sờ sọng trên thân thể của nàng.
– Ai nha… anh làm gì vậy, chúng ta…
Chân Lục Trúc nói không rõ ràng cho lắm, vừa muốn phản đối, thì đôi môi đã bị Để Khôn Thành hôn lên cái miệng anh đào của nàng rồi…
Chân Lục Trúc ngượng ngùng muốn tránh né, nhưng đôi tay của Để Khôn Thành làm cho nàng không chỗ trốn được, nàng có cảm giác được đôi tay của chồng mình đã không đàng hoàng thọc hẳn vào khe đít của mình vuốt ve, trong đầu thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn điên rồi sao, dám tại nơi này âu yếm mình, mới vừa rồi thì còn rất cẩn thận dè đặt, nhưng bây giờ thì sao lại thay đổi nhanh như vậy, nhưng là bất kỳ vì ly do như thế nào, loại kích thích này cũng làm cho nàng giờ đã hưng phấn vô cùng.
Để Khôn Thành nhìn nàng mặt phấn ửng đỏ thẹn thùng vùi đầu vào trong bộ ngực của ông, càng không kiêng nể gì, hai tay ôm lấy bờ mông đẫy đà của nàng xoa nắn lấy, dục hỏa tăng vọt, ông dùng cây dương vật cách cái quần đùi đè ở bắp đùi nàng ma sát lấy.
Chân Lục Trúc đã từng rất bực bội Để Khôn Thành lúc làm thư ký thì luôn hầu hạ người sống, thời gian thì không có thuộc về của mình, ngay cả việc sinh đứa con cũng đều không có thời gian, nhưng bây giờ thì chồng mình thời kỳ cực khổ đã qua rồi, trở thành chư hầu một phương, đây mới là điều nàng mong muốn, cái tên gọi phu nhân của chủ tịch thành phố làm cho trong lòng hư vinh nàng đã nhận được sự thỏa mãn cực lớn.
Lúc này thì Để Khôn Thành đã xoay người chỉnh lại cây dương vật ép chặt ngay lên giữa khe rãnh u cốc gò mu âm hộ của nàng, Chân Lục Trúc cảm giác được rõ ràng có một loại vị tê tê truyền khắp toàn thân, thân thể nàng như mềm yếu, không đứng vững được, toàn bộ nhờ vào hai bàn tay của Để Khôn đang nắm chặt xoa bóp cái mông của nàng mới có thế dựa vào trong ngực của ông…
Để Khôn Thành dục hỏa tăng vọt, ngón tay đã trượt vào bên dưới cái khe đít, ngọ nguậy trêu đùa hậu môn của nàng, nàng chỉ mặc cái quần bơi cùng với cái mông đẩy đà chật căng nên rất là tiện lợi cho Để Khôn Thành sờ soạng.
Chân Lục Trúc mặt mày hàm xuân mà thấp giọng gắt:
– Anh thật là xấu!
– Nhưng mà em lại thích anh làm cái chuyện xấu như thế này với em phải không?
Để Khôn Thành nhẹ nhàng liếm lên lỗ tai trắng nõn của nàng, nhỏ giọng nói.
Chân Lục Trúc thẹn thùng quyến rũ rúc vào trong lòng của hắn.
– Ừ… ưa thích, anh cứ làm chuyện xấu như thế này đi, làm chuyện xấu ngay ở chỗ này cũng được, để em nhìn anh xấu đến mức độ nào…
Để Khôn Thành ôm nàng bế đến một góc hẻo lánh, càng không kiêng nể gì cả, sau đó dứt khoát dùng bàn tay len vào bên trong cái quần bơi, suồng sã khều móc lấy cái khe rãnh âm hộ của nàng, cửa miệng âm đạo Chân Lục Trúc bị Để Khôn Thành nhét vào hai ngón tay móc lấy, dịch nhơn đã chảy ra róc rách, xuân tình nhộn nhạo tách rộng ra cặp đùi ngọc, để thuận tiện cho hai ngón tay của hắn càng thọc sâu hơn vào bên trong âm đạo mình.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 5 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/03/2019 06:29 (GMT+7) |