Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.moe là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Chinh phục gái đẹp – Chương 4 » Phần 53

Chinh phục gái đẹp - Chương 4 - Dịch giả Meode

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 53

– Điếu Ngư đảo, ăn một bữa cơm mà phải chạy xa như vậy?

Đinh Nhị Cẩu nói, nhìn qua xa xa một phục vụ viên vẫy vẫy tay, một chiếc xe điện chạy tới….

Cách đó không xam trong một gian phòng, Trịnh Hiểu Ngãi một tay cầm điện thoại gọi điện thoại Đinh Nhị Cẩu, một tay cầm kính viễn vọng nhìn Đinh Nhị Cẩu, có thể nói mọi cử động Đinh Nhị Cẩu đều nằm trong lòng bàn tay của nàng.

Nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đi theo phục vụ viên lên xe điện rời đi, đúng lúc này Trịnh Hiểu Ngãi để điện thoại trong tay xuống, đi đến trước cái gương ở trên bàn trang điểm, gian phòng này vị trí tất nhiên nằm trên vùng đất tương đối cao, nhưng cũng thuộc phạm của hồ Thiên Nhất Sắc, chỉ có điều nơi này là căn phòng bằng gỗ mà thôi.

Nàng không có trang điểm, ngay đồ trang sức cũng không có, có thể nói là khuôn mặt đẹp một cách tự nhiên, tóc cũng là đơn giản cột gọn ở sau ót, công cụ chỉ là một sợi dây thun, để dạng này cùng với khi nàng gặp mặt Tưởng Văn Sơn thì bất đồng, Tưởng Văn Sơn thì thích nàng trang điểm, càng đậm thì ông lại càng hưng phấn, nhưng nàng thì không biết Đinh Nhị Cẩu là hạng người như thế nào, với lại đêm nay, nàng muốn mình xuất hiện cùng diện mạo chân thật của mình, không muốn lại đeo mặt nạ diễn kịch.

Thế nhưng mà nhân sinh cứ như trò đùa, tựa như nàng, tuy nàng thiên sinh lệ chất, xinh đẹp cũng không cần trang điểm, nhưng là vẫn có một chút lo lắng, trên mặt hồ gió lớn, tuy trong phòng có máy điều hòa không khí, nhưng nếu mặc qua quần áo mỏng thì cũng vẫn là rất lạnh, vì vậy nàng cỡi sạch quần áo, vào phòng tắm nước nóng, sau đó phun lên nước hoa khắp trên người mình, mùi thơm nhàn nhạt xuyên thấu qua quần áo, từ trên người nàng tự nhiên phát ra thoang thoảng.

Có thể là vì để phối hợp thu lại được ích lợi, dù đã đã là đầu mùa thu, bên trong nàng chỉ mặc một cái áo mỏng sát người cổ thấp, với cái áo lót ngực màu trắng, giống như là làn da thật chặt bám dính vào ở trên người nàng, một màu trắng tinh từ phần cổ hướng kéo dài xuống dưới, thẳng đến đôi bầu vú trắng nõn, tất cả như là hoàn toàn bạo lộ ra ngoài, một cái rãnh sâu chính giữa hai vú rõ ràng như vậy hiện ra, chẳng lẽ..nàng đêm nay muốn dùng mỹ nhân kế với Đinh Nhị Cẩu?

Xe điện chở Đinh Nhị Cẩu dọc theo cầu tàu hướng trong hồ chạy tới, đúng lúc này Đinh Nhị Cẩu mới hiểu được tại sao lại phải có nhiều cây cầu như vậy, vươn hướng đến trong hồ, mà một đầu cầu kéo dài đến cuối cùng đều là có một cái đình, vì lúc này trời còn chưa hoàn toàn tối, cho nên hắn thấy rất rõ ràng, từng cái đình xây dựng đều là theo phong cách khác nhau, nhưng là rất rõ lộ ra mỗi cái đình bên trong đều có gian phòng riêng biệt….

– Thưa anh, chỗ này là Điếu Ngư đảo, mời đến.

– Điếu Ngư đảo? Có thể câu cá được không?

Đinh Nhị Cẩu hỏi.

– Vâng được, trong phòng có sẵn cần câu, có người chuyên tới phục vụ, chúc anh chơi vui vẻ.

Nói xong tài xé lái xe điện rời đi.

Đinh Nhị Cẩu đi vào gian nhà, gian phòng bên trong không lớn lắm, bài trí đủ các loại, gian phòng mé ngoài hiển nhiên là dùng để nghỉ ngơi, có vài cái ghế mây, cùng một bộ đồ uống trà, phòng trong là chỗ ăn cơm…

Đinh Nhị Cẩu cầm lấy đồ đi câu trong phòng, đi ra tới vị trí cạnh cây cầu, móc mồi ném xuống hồ, từng cái đình cách khoảng 100m trở lên, rất là yên tĩnh, vì cách xa nhau nên không bị tiềng ồn ào quấy rầy của người uống rượu từ nơi khác, hắn vừa câu vừa… ngủ gục.

– Em cũng có nhã hứng câu cá ah.

Trịnh Hiểu Ngãi đứng ở sau lưng Đinh Nhị Cẩu câu cá nói ra.

– A…à.. Trịnh trưởng phòng, chị ra đây lúc nào, em không có phát hiện ra..

– Ai.. em câu cá kiểu này, chỉ sợ cá ăn hết sạch mồi rồi, em mệt mỏi như vậy ấy ư, câu cá mà cũng có thể ngủ.

Trịnh Hiểu Ngãi có chút trách móc nói ra.

Đinh Nhị Cẩu dụi mắt đứng dậy, vứt bỏ cần câu, đi theo sau Trịnh Hiểu Ngãi vào phòng, thì thấy trà đã pha xong.

– Xem ra ngay cả nước trà mà trưởng phòng cũng pha sẵn, thật sự là em không biết mình là tên họ gì nữa.

– Đinh Trường Sinh, chị có thể kêu tên em như thế được không?

Trịnh Hiểu Ngãi cười tủm tỉm ngồi ở trên ghế mây, rót chén trà đưa cho Đinh Nhị Cẩu, Đinh Nhị Cẩu đang đứng, hắn nhìn thấy bên dưới cái áo cổ thấp ở bên trong cái nịt ngực ngồn ngộn nhô cao thuần một màu trắng, làm cái gì vậy, mặc đồ cám dỗ như thế này mà chọn một địa phương vắng vẻ như vậy ăn cơm, đây là muốn làm gì?

Đinh Nhị Cẩu bên cạnh tiếp nhận trong tay Trịnh Hiểu Ngãi chén trà, nói.

– Vâng… xưng hô như thế nào, thì cứ theo ý của chị.

Đinh Nhị Cẩu cười cười cũng ngồi xuống ở trên ghế mây.

– Vậy thì tốt, hôm nay tại đây chỉ có đồng sự, chứ không có trưởng phòng, cũng không có chủ nhiệm, em thấy được không, chúng ta chỉ là ăn một chút cơm, ngồi tâm sự trò chuyện.

Trịnh Hiểu Ngãi nói.

– Vâng.. chỉ là cái chỗ này, quá xa xỉ, nói thật, em là đồ nhà quê, từ trước đến giờ chưa từng bao giờ tới một chỗ sang trọng như thế này ăn cơm.

Đinh Nhị Cẩu như là đáng thương lắm vậy, nhưng Trịnh Hiểu Ngãi không nghĩ như thế, từ lúc lần đầu tiên nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu thì nàng coi hắn là thứ bình thường cũng chẳng có gì to tát lắm, nhưng đến khi về sau, lúc Đinh Nhị Cẩu làm ra những chuyện kia, nàng đã biết rõ cái thằng này, trên mặt thường xuyên có nụ cười hiền lành, nhưng hắn là thứ miệng nam mô, bụng lại mang một bồ dao găm, tuyệt đối không thể coi thường.

– Trường Sinh, em lần này đột nhiên điều đến khu Long Cảng, chị thật sự là bất ngờ, nếu biết bởi vì chị mang theo em đến cuộc họp của thường ủy hội, thì vô tình đưa đẩy đem em điều đến Long Cảng, thì chị sẽ không dẫn em đến cuộc họp đó đâu, à..còn chuyện buổi sáng hôm đó, chị cũng thanh minh rõ, là chị cũng không phải đưa em ra để hứng đạn, vì chị thật sự không biết trong khoảng thời gian đó tình huống công tác của em, nên mới mang em đến, vạn nhất nếu là lãnh đạo hỏi tới, thì em trả lời vài câu thì liền xong việc, nào biết được em báo cáo quá xuất sắc, chị nghe nói lại cũng là bởi vì cái báo cáo của em, mà bí thư khu ủy Lưu mới tuyển chọn em đấy, lý lẽ ra sao chị đã nói hết rồi đấy, em tin không?

Đinh Nhị Cẩu nghĩ thầm, tin ngươi mới là lạ đó, nhưng hắn cũng không thể nói thẳng ra được:

– Đó là ý tứ của lãnh đạo em cũng biết, đúng ra công tác ở văn phòng thanh tra có thể nói vừa mới có chút đầu mối, em cũng không muốn đi, nhưng đó là quyết định của lãnh đạo, không phải chúng ta có thể tự thay đổi được, bước kế tiếp công việc của văn phòng thanh tra, chị dự định sắp xếp ra sao chưa?

Đinh Nhị Cẩu hỏi.

Trịnh Hiểu Ngãi là người như thế nào chứ đâu phải là tay non, nên nàng biết rõ Đinh Nhị Cẩu đây là đang hỏi ý về người kế nhiệm của hắn, bất kỳ một người nào rời đi vị trí lãnh đạo, đều muốn có thể để cho mình chọn một người kế nhiệm, như vậy mới có thể giữ được thành quả chính mình đang phấn đấu, riêng Đinh Nhị Cẩu thì không có suy nghĩ sâu xa như vậy, hắn hỏi câu này hoàn toàn chỉ là đơn giản vì bán một cái nhân tình cho Dương Hoa Thành, dù sao những vừa qua, Dương Hoa Thành giúp mình không ít.

– Có phải là em đã chọn được người thích hợp?

Trịnh Hiểu Ngãi bất động thanh sắc hỏi.

– Có thích hợp hay không còn phải xem ý của lãnh đạo, phòng giáo dục của chúng ta kỳ thật không thiếu người khác thay thế, em thì không biết Dương Hoa Thành trước đây công tác như thế nào ở văn phòng thanh tra, nhưng Dương Hoa Thành cũng rất muốn tìm một cơ hội để báo cáo với trưởng phòng về công tác của mình, nhưng vẫn không có dịp, nếu như chị thấy không có quá khó khăn, thì không ngại gì tạo cho Dương Hoa Thành một cơ hội.

Đinh Nhị Cẩu uống ngụm nước trà rồi nói ra.

– Dương Hoa Thành người này chị biết, năng lực làm việc cũng có, nhưng chị nghe chủ nhiệm văn phòng Lưu Quyên nói, người này làm việc có thiên về cảm xúc, có lẽ rèn luyện cũng được.

Trịnh Hiểu Ngãi giả ngây giả dại nói.

Trên quan trường chính là như vậy, chỉ nói ba phần, còn dư bảy phần thì không nói, ngươi muốn thì là cứ tự đoán ra, như vậy thì mới là người cơ trí, nếu đoán không ra, thì có thể về sau ngươi cũng khỏi phải nghĩ đến chuyện tái nhập vào con mắt của lãnh đạo.

– Vâng… Dương Hoa Thành bây giờ có lẽ thừa hiểu nên đã kềm chế được cảm xúc của mình nhiều rồi…

– Được rồi, không nói chuyện người khác nữa, tối nay là chị mời khách dùng cơm, cũng xem như là tiễn đưa em, trước kia chị chưa có nhìn kỹ lý lịch của em, vừa rồi mới xem qua, quả thật kinh nghiệm của em là muôn màu muôn vẻ, chị càng tin tưởng, bí thư Lưu tuyển chọn em không phải là ngẫu hứng, mà là sớm có dự tính từ trước, không nghĩ tới em mới vừa tới Hồ Châu gần hai tháng mà đã lọt vào ánh mắt của lãnh đạo, chúc mừng em.

Trịnh Hiểu Ngãi cùng Đinh Nhị Cẩu ngồi đối diện nhau, giơ ly rượu lên, bên trong là rượu nho đỏ tươi, tay cầm ly rượu Trịnh Hiểu Ngãi lắc lư..

– Trưởng phòng, chắc không nên uống rượu, em tửu lượng không tốt, nhỡ mà uống say, xảy ra chuyện không hay, thì rất mất mặt.

Đinh Nhị Cẩu cười cười nói …

– Haha có thể xảy ra chuyện gì chứ, em có trông thấy tại đây có thể nói là tứ phía bị nước bao quanh, nếu em dám đùa nghịch hồ đồ, chị sẽ đem em ném xuống hồ, đến lúc đó để cá ăn em..

Trịnh Hiểu Ngãi vừa nói, vừa đứng lên cùng với Đinh Nhị Cẩu chạm cốc, nhìn xem nàng khom người đưa tới chén rượu, hiển lộ ra cái rãnh sâu hoắm trên bầu vú, Đinh Nhị Cẩu vội vàng giơ ly rượu lên, âm thanh tiếng thủy tinh chạm nhau, phát ra tiếng vang thật dễ nghe.

Đinh Nhị Cẩu nhìn xem ly rượu chát trong tay, phục vụ viên cầm bình rượu đứng ở bên cạnh Đinh Nhị Cẩu, một người phục vụ khác thì vội vàng gắp thức ăn, Đinh Nhị Cẩu ngửa cổ uống rượu vào, phục vụ viên lại rót đầy.

– Tốt rồi, mọi người đi ra ngoài đi, tự chúng ta phục vụ lấy cũng được rồi.

Trịnh Hiểu Ngãi nói những lời này rất là kịp thời, để cho Đinh Nhị Cẩu thoát khỏi quẫn cảnh vì không quen kiểu cách phục vụ như thế, nhưng hắn không biết là sở dĩ Trịnh Hiểu Ngãi kêu các phục vụ viên đi hết, thật ra là vì để cô tốt áp dụng bước kế hoạch tiếp theo.

– À.. tối nay chị mời em ăn bữa cơm này, vì còn có một ý khác, chị cũng sợ em đi rồi, thì sau này sau khó mà gặp mặt, cho nên bây giờ cũng là lấy việc công xem vào chút việc tư a.

– Chị Trịnh, có chuyện gì xin nói thẳng.

Đinh Nhị Cẩu mỉm cười.

– Chị có đứa em họ tên gọi Trịnh Mẫn Giang có cái công ty nằm trong khu vực giải tỏa ở khu Long Cảng, chị biết là em đi đến Long Cảng, chủ yếu là phụ trách việc phá bỏ và dời đi nơi khác, làm phiền em lúc thích hợp có thể chiếu cố hắn một chút.

Trịnh Hiểu Ngãi mặc dù nói rất chậm, nhưng đầu óc Đinh Nhị Cẩu lại xoay chuyển nhanh chóng, thật không ngờ Trịnh Hiểu Ngãi lại nói chuyện này, hắn không khỏi lộ mặt vẻ khó xử, thật sự là không biết nên trả lời như thế nào cho tốt đây.

– Chị à… khoan nói là em đối với người em họ của chị với cái công ty thuộc cái dạng gì cũng không biết, nhưng cho là nếu biết, chị nghĩ xem, em vẫn còn chưa nhậm chức, cũng không khả năng có một cam kết gì với chị được, đương nhiên, nếu như hợp tình, hợp pháp, em nhất định sẽ chiếu cố, đây là chị đưa ra cho em một vấn đề khó khăn, nhưng nếu dùng năng lực của chị Trịnh, để mà giúp em họ mình phụ trách việc này, em thấy cũng đâu có là gì khó chứ ?

Đinh Nhị Cẩu nhấp một ngụm trà ung dung nói ra.

Trịnh Hiểu Ngãi sắc mặt trì trệ, đem ly rượu để lên bàn, mặt không cảm giác nhìn Đinh Nhị Cẩu.

Một phút đồng hồ sau, ánh mắt của Trịnh Hiểu Ngãi ửng đỏ, một vài giọt nước mắt trong suốt từ trên gương mặt trắng nõn trơn mềm của nàng lặng lẽ chảy xuống, lúc này mới rút ra một cái khăn giấy chậm rãi lau, Đinh Nhị Cẩu ngơ ngác, không khỏi có chút hoảng loạn lên.

– Chị Trịnh, có phải là em nói sai?

Đinh Nhị Cẩu thăm dò hỏi.

– Đinh Trường Sinh, chị biết em nói vậy là có ý gì, có phải là đã nghe nói chị là tình nhân của người khác phải không? Ai nói cho em nghe vậy?

– Về chuyện này… chị Trịnh.. lời đồn đãi cũng không thể coi là thật đấy…

– Lời đồn đãi thì không thể coi là thật? Thật vậy sao? Chị cũng không sợ nói cho em biết, chị đúng là tình nhân của người khác, hơn nữa còn là bí thư thành ủy, lời đồn bên ngoài là thật, em có hài lòng chưa? Em mới vừa nói dùng năng lực của chị để cho em họ của chị nhận việc không phải là việc khó, ý của em là vậy phải không?

Trịnh Hiểu Ngãi liên tiếp hỏi lại dồn Đinh Nhị Cẩu vào chỗ chết.

– Cái chuyện này, kỳ thật mỗi người lựa chọn cách sống khác nhau, đó là quyền của mỗi người.

– Quyền lựa chọn? Hừ… nếu như chị có thể tự mình lựa chọn, chị tình nguyện chết đi cho rồi, nhưng chị không thể…. chị muốn nhìn người hại chị phải chết trước, như vậy thì chị mới có thể an lòng mà chết.

Nói xong Trịnh Hiểu Ngãi lại là ngửa cổ một cái, uống cạn ly rượu.

– Chị Trịnh… em không có ý tứ như vậy, em muốn nói…..

– Không cần nói, chị hiểu ý của em, chị chính là một người đàn bà tiện nhân, phải không? Có đôi khi chị thật muốn tự sát chết đi, nhưng chị không cam lòng, bởi vì tên khốn Chu Hồng Quân vẫn còn chưa chết, hắn còn sống, chị chết không nhắm mắt.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Danh sách truyện cùng bộ:
Chinh phục gái đẹp – Chương 1
Chinh phục gái đẹp – Chương 2
Chinh phục gái đẹp – Chương 3
Chinh phục gái đẹp – Chương 4
Chinh phục gái đẹp – Chương 5
Chinh phục gái đẹp – Chương 6
Chinh phục gái đẹp – Chương 7
Chinh phục gái đẹp – Chương 8
Chinh phục gái đẹp – Chương 9
Chinh phục gái đẹp – Chương 10
Chinh phục gái đẹp – Chương 11 (Update Phần 61)
Thông tin truyện
Tên truyện Chinh phục gái đẹp - Chương 4
Tác giả Dịch giả Meode
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 16/04/2018 08:36 (GMT+7)

Mục lục truyện của Dịch giả Meode

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân