Xuống nhà, đang đốt mớ đồ mã ở góc sân, vừa lúc chuông cổng kêu. Như mọi khi, cu Vượng lăng xăng, te tái ra mở cổng. Tôi nhìn ra, chút ngạc nhiên pha mừng rỡ: Thịnh tới!
Tôi chạy ra đỡ cái gùi vải từ vai Thịnh.
– Sao không báo để chị cho xe lên đón?
– Dạ, em còn mắc mấy việc dọc đường, phải tạt ngang đôi nơi. Vậy giờ mới tới…
Tôi cầm khăn ướt lau lên mặt Thịnh đang nhễ nhại mồ hôi.
– Ngồi nghỉ cho mát rồi ăn cơm nha!
– Dạ! Em cũng đói quá rồi. Đi từ 4 giờ sáng đấy chị…
– Tội nghiệp cậu quá!
Quay ra sân, nhìn đám lửa đốt mã bùng lên và chắc ngửi thấy mùi hương trầm, Thịnh quay qua tôi, hỏi:
– Nhà có giỗ hả chị?
– Ừ! Hôm nay giỗ chồng chị. Tôi buột miệng trả lời.
– Vậy hả chị? Chị cho em thắp nén nhang nơi bàn thờ nha chị?
Tôi đưa Thịnh lên gác, đốt 3 nén nhang, đưa Thịnh 1 nén, tôi 1 nén còn một nén gài xuống mặt mâm cỗ lễ. Tôi khấn và cũng nghe rì rầm tiếng của Thịnh.
Xuống dưới nhà ngồi uống nước, chưa nói được câu chuyện nào thì cu Vượng sà vào lòng mẹ, nũng nịu: “Mẹ ơi! Con đói. Ăn cỗ được chưa mẹ?”.
Nhìn đồng hồ trên tường đã quá 12 giờ trưa rồi.
– Ừ! Mẹ cũng đói rồi. Em ngồi với cháu để chị lên bê mâm cỗ xuống, làm nóng lại bát canh rồi mình ăn cơm nhé…
– Dạ chị!
Tôi lên gian thờ, thấy Thịnh đi phía sau. Thịnh bảo:
– Chị để em bê cho. Nặng đấy!
Trong tôi thoáng chút cảm động và ngậm ngùi.
Ăn xong tôi hối con lên phòng ngủ trước, rồi bảo Thịnh:
– Ngồi nghỉ chút rồi đi tắm cho mát, em nhé. Rồi vào phòng trong mà ngủ. Đấy là phòng cho khách của chị ngủ lại. Lâu rồi chả có ai nằm. Để chị vào thay ga gối mới cho. Ngủ đi rồi chiều nói chuyện.
Chiều muộn, tôi dẫn Thịnh sang gian xưởng kế bên hông nhà. Hôm nay chủ nhật với lại dạo này vãn việc, 2 thợ chính và 2 thợ phụ (là nữ và cũng là 2 cô vợ của 2 ông thợ) đều nghỉ.
Thịnh có vẻ tò mò và thích thú với cách bố trí các bàn máy công cụ và cách bài trí của xưởng. Có cả những chậu cây cảnh xanh tươi do tôi tự trồng và mang vào đặt quanh gian xưởng. Tôi bảo:
– Em về đây đi, làm với chị. Cái gì chưa biết thì có các anh thợ đã quen hướng dẫn thêm. Như những máy cầm tay mà em chưa quen…
– Dạ chị!
Cu Vượng xin phép mẹ ra sân trường ngay gần nhà để đá bóng. Còn tôi với Thịnh trong phòng khách. Tôi nói nhiều để thuyết phục, động viên và như cầu xin cậu ta. Tôi cứ nói, cậu ta chỉ im lặng nghe, thỉnh thoảng chỉ nhỏ nhẹ mỗi một câu: “Dạ chị!”
Cuối cùng tôi nhắc mà như một câu hỏi:
– Thịnh về đây nhé! Làm cho, làm với chị. Được thế thì…
– Dạ chị! Nhưng em còn phải về để thu xếp đôi chút. Đồ dùng cá nhân và đống gỗ nguyên liệu đã đủ tuổi phơi nắng, sương và hấp kỹ…
Biết là cậu ta đã đồng ý. Tôi như mở cờ trong dạ.
– Ừ! Cứ ở đây 1 tuần làm quen với mọi người, với công việc rồi chủ nhật tới, chị đưa xe đi cùng em lên nhà nhé!
Một tuần trôi qua nhanh như gió. Tôi giới thiệu Thịnh với mọi người: “Đây là Thịnh, người bà con bên ngoại của tôi đấy. Cậu ấy cũng làm đồ gỗ mỹ nghệ. Mấy thứ vừa rồi mọi người đã xem và khen đều do cậu ấy chế tác cả. Từ giờ xưởng mình thêm người nhé!”
Mọi người đều vui vẻ chào đón. Qua 1 tuần, tôi biết họ đã hòa nhập và coi nhau như thân thiết từ trước. Một tuần tôi mua tủ, mua giường và vài ba bộ đồ mới cho Thịnh.
Chủ nhật, tôi cùng với Thịnh và tất nhiên cả con tôi thuê xe tải nhỏ loại 1, 5 tấn đi lên Trà My. Thịnh ngồi cùng xe tải, còn mẹ con tôi đi Taxi 4 chỗ thuê cùng. Nói thêm là tôi cũng có bằng lái xe, tiền thì dư dả để mua xe nhưng cứ nghĩ mình đàn bà đã có tuổi, vì nay tôi đã qua tuổi 47 rồi còn gì, nên tôi dứt khoát không mua xe.
Tôi bàn với Thịnh chỉ đưa về Đà Nẵng những thứ thật cần thiết và ưu tiên đem hết những nguyên vật liệu hiện có. Nhà cửa khóa kín lại. Vườn tược thì cho hàng xóm (thật thân cận và tin tưởng) để họ mượn sử dụng và trồng trọt, không tính tiền nhưng có điều kiện là sự trông coi, giữ gìn chu đáo, cẩn thận.
Thịnh cũng đồng ý với câu cửa miệng: “Dạ chị!”
Khỏi phải nói tôi vui như thế nào và cũng khỏi phải nói từ ngày có Thịnh công việc lại trôi chảy, thuận lợi ra sao.
Nhất là khi nghe hai chị em Bảo + Khánh gọi về khoe rằng những lô hàng mỹ nghệ tôi gửi sang bán nhanh gọn và đắt như tôm tươi. Tiền nong các cô gửi đều đều về cho mẹ để xoay vòng và tích trữ trong tài khoản ngoại tệ tôi mở tại Ngân hàng MB.
Tôi cũng không giấu chuyện tôi đã thuê một thợ xịn như thế nào. Nhưng tôi giấu chuyện Thịnh ăn ở tại nhà chứ không ở trong xưởng như hai cặp vợ chồng thợ cũ. Tôi cũng chưa nói tên, tuổi của Thịnh vì 2 cô không hỏi tới.
Dần dà tôi tìm hiểu và qua chuyện trò, tôi biết Thịnh 28 tuổi (Đúng bằng tuổi đứa con đầu, đã chót cho đi mất của tôi với ông).
Thời gian cứ êm đềm mà hối hả trôi. Việc kinh doanh của 3 mẹ con tôi – 3 bà vợ của ông – ngày càng thịnh từ khi có Thịnh.
Đã hơn 3 tháng rồi. Đúng ngày sinh nhật 3 chúng tôi, vào buổi chiều cả 3 vẫn quây quần (gián tiếp) quanh bánh ngọt và nến… bằng điện thoại video như mọi lần.
Tối về, tôi bê bánh ngọt xuống phòng ăn. Cu Vượng nói ngay: “Happy Birthday, my Momm!”. Rồi ôm chầm lấy mẹ mà hôn. Thinh thì sau một thoáng ngỡ ngàng cũng đứng dậy, nói:
– Em… chúc mừng sinh nhật chị.
Rồi cả 3 ngồi quanh bàn, tôi cắt bánh và đặt lên đĩa của mỗi người. Xong rồi tôi hối con lên học bài.
Nói thêm, giữa Thịnh và con tôi thân thiết và rất quện nhau. Thế mới lạ. Thịnh thường ngồi giảng bài cho cu Vượng rất gần gũi. Và…
Một lần cô Ái (vợ của anh thợ tên Quang) bảo tôi:
– Ơ chị Kim ơi! Em thấy cháu Vượng có nhiều nét giông giống chú Thịnh. Chị để ý mà xem… Chỉ có da dẻ của chú Thịnh đen nhẻm như…
Giờ mới có chút để tâm thấy đúng thật. Cả hai có nhiều nét nhang nhác nhau. Tôi chột dạ: “Hay là…”.
Nhưng rồi cũng chẳng mấy quan tâm do công việc và do một thứ gì đó rất mơ hồ mà không diễn tả được.
Một lần, cũng một trưa chủ nhật, do bất cẩn, tôi bị mỡ nóng khi rán cá bắn lên mặt. Tôi hét lên đau đớn. Con tôi hốt hoảng gọi: “Chú Thịnh ơi! Mẹ cháu…”. Thịnh chạy nhanh vào, gỡ hay tay tôi đang ôm mặt ra, nhìn vết bỏng đang rộp đỏ giữa 2 đầu lông mày của tôi.
– Chị cứ để yên, đừng dụi kẻo vỡ ra. Rồi cậu ta khum tay hứng nước, lấy bông thấm rồi chấm nhẹ lên vết bỏng. Đoạn vào nhà tắm lấy thuốc đánh răng nhè nhẹ xoa xung quanh.
– Chị cứ để yên một lúc nhé.
Lát sau, cậu vào phòng của mình cầm ra cây kim khâu còn luồn đoạn chỉ ngắn.
– Chị đừng sợ nhé. Để em chọc cái bọc cho nước bên trong ra hết, để khô đi là khỏi. Rồi một tay Thịnh giữ gáy tôi, bàn tay kia tỳ nhẹ lên trán tôi. Tôi thấy nhói như bị kiến cắn và thứ gì nóng ấm lan xuống. Thoáng lưỡng lự, Thịnh vén áo mayo để lộ khoang bụng trắng và chấm, thấm nhè nhẹ dọc sống mũi tôi. Bất giác tôi đưa tay nắm giữ tay của Thịnh. Mùi mồ hôi thoang thoảng vào sâu trong mũi tôi. Hình như do tôi hít vào?
Thịnh rụt tay lại, kéo áo xuống.
– Được rồi đấy, chị a. Sẽ có lúc bị ngứa chỗ vết bỏng đấy. Nhưng chị đừng gãi kẻo trầy da mà thành sẹo nhé.
Đêm đó nằm bên con, cu Vượng như mọi khi cứ rúc vào nách mẹ, ngủ khì.
Tôi trằn trọc nghĩ đủ mọi chuyện. Một mùi là lạ như từ trong khoang mũi tôi tiết ra và như từ đâu đó đưa vào. Tôi hít sâu và nhận ra mùi mồ hôi từ áo Mayo của Thịnh! Rồi tôi lại hình dung ra phần da trắng như da phụ nữ dưới lớp vải che đi hàng ngày. Thì ra cậu ta rất trắng trẻo. Tôi lại nhớ đến câu cậu ta bảo: “Mọi công việc với gỗ đều phải dãi dưới nắng mới đúng chuẩn…”.
À! Ra là thế!
Rồi cũng chả biết tại làm sao, hôm sau tôi đưa tay gãi chỗ bị bỏng đang ngứa ran. Thấy đau một chút, nhớ lời Thịnh dặn hôm trước bèn vôi rụt tay lại.
Vội soi gương, một đốm da khô, tròn xoe giữa 2 đầu lông mày hiện ra. Tôi nhè nhẹ thở dài.
Thịnh và tôi cũng co dần khoảng cách giữa chủ và thợ. Chuyện trò cũng vui vẻ, gần gũi hơn.
Một hôm nghe Thịnh hỏi về chồng tôi:
– Anh ấy mất lâu chưa chị?
– Hơn 3 năm rồi, em ạ.
Cuộc sống cứ nhẹ nhàng xung quanh tôi. Những ngày, những bữa ăn của tôi từ khi có Thịnh tham gia cứ như của một gia đình vậy. Cũng chẳng biết tự khi nào bản năng đàn bà trong tôi trỗi dậy ngày càng mãnh liệt. Sự thèm khát tình dục cứ đốt cháy giấc ngủ hàng đêm của tôi. Tôi càng mất ngủ từ ngày cu Vượng đòi ngủ riêng. Nó bảo: “Mẹ ơi, từ mai con ngủ mình. Ứ ngủ với mẹ nữa đâu. Các bạn lớp con cứ trêu lớn rồi còn ngủ với mẹ là học dốt đấy, mẹ ạ!”. Tôi bật cười với cái lý luận trẻ con của thằng bé. Nhưng cũng vui vẻ đồng ý.
Ngủ một mình nên trống trải dư không gian, thời gian và tình thế cho những suy nghỉ vẩn vơ xâm chiếm.
Cũng chẳng biết, chẳng nhớ tự khi nào hình bóng của cậu thợ trong nhà cứ chập chờn trong tôi để tới lúc thành cao trào, thành đỉnh điểm của giấc mơ được quan hệ xác thịt với một người đàn ông.
Người đó, không ai khác, là Thịnh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chiếc vòng cầu hôn |
Tác giả | Vi Thăng Long |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Bố đụ con gái, Truyện loạn luân, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 26/10/2024 11:11 (GMT+7) |