Nhiều lúc thấy cha già nứng sảng, Chướng thấy mà thương, muốn rũ ông đi làm một quả cho trí ông hạ hòa nhưng không tìm cách nào nói. Nếu nói bóng nói gió để bà Củ không hiểu thì ông lại chậm tiêu, Chướng ít có dịp nào nữa để giải thoát cho người cha một đời ham đụ.
Bữa ăn, Chướng chẳng ngon cơm nhưng Chướng cố gắng ăn để lấy sức cho tối hôm nay.
Khi bà Củ ngồi vào bàn ăn, bà vừa đơm cơm vừa hỏi ông Củ:
– Sáng nay hàng họ có bán được không? Cái thằng Bỡn tới thu tiền hụi chưa?
Ông Củ không buồn trả lời trả vốn gì hết cả ông bĩu môi chê con cá, trợn mắt với miếng thịt, khịt khịt với tô canh. Thái độ của ông làm bẩn mắt bà Củ:
– Ông đang diễn cái trò gì thế? Không bằng lòng món nào thì lần sau tui sửa chữa hoặc đừng nấu cái món mắc dịch ấy. Ông có diễn trò thì ráng học tuồng Hồ Quảng hí Điêu Thuyền mới đúng điệu.
Ông Củ trúng nọc không còn nói năng. Khẩu đài của ông tắt làn sóng từ đây. Bà Củ tiếp tục rà tần số và bắt đầu phát thanh rổn rang:
– Tui hỏi chuyện làm ăn, ông cho là chuyện quốc cấm, an toàn bí mật phải không?
Ông Củ thấy không yên nhưng gắng giọng cái uy trước mặt Chướng:
– Quốc cấm cái con cặc gì ở trong cái nhà cho ăn không cho đụ.
– Lại ăn nói chẳng ra đâu vào đâu, lồn bà còn đàng hoàng hơn nhiều.
Ông Củ nghe tiếng lồn là mùi lồn xông lên mũi nếu không khí êm đềm ông đã nứng cặc rồi. Chỉ có thế mà lòng ông Củ lắng xuống. Ở đâu đây thoảng hương lãng mạn, trữ tình. Ông nói với giọng đi trên mây trên mưa:
– Sáng nay buôn bán con mẹ gì được, không gặp rắc rối là phước đức ba đời ông bà để lại.
– Ông cứ phóng đại vấn đề.
– Bà ở đằng sau, đâu biết con cặc gì?
– Mà chuyện… chuyện chi?
– Có gì đâu, sáng này tưởng thằng củ buồi Chướng mở cửa tiệm, ai dè cả đêm, nó có cạy cửa đi đụ hoang hay không mà nó ruồi cặc ngủn li bì nên khi tôi giật mình thì mặt trời đã lên cao cả sào Cửa vừa hé mở thì con đụ dai, đụ khỏe, mở hàng món pô mát – va – dở – linh, thấy mặt đã “thấy ghét”, buôn bán gì cho lại… ế ẩm đến trưa rồi sinh ra lắm chuyện trong nhà. Con nhỏ xú quẩy hết chỗ nói.
– Con nhỏ nào mà quái đến vậy?
– Bà cứ giả vờ, ngứa cặc, tui không buồn nói chuyện với bà.
– Thiệt tình, tui không đoán con lồn thúi nào được.
– Ai trồng khoai đất này, con Tím sát vách đây nè!
– Hèn chi ông ra nông nổi này.
– Bà đừng phát ngôn bừa bãi, người ta ở sát vách, bà con xa không bằng láng giềng gần. Tui có tuổi, đụ mười phương cũng chừa một phương đụ tuổi già, đâu đến nỗi nào làm càn, làm ẩu.
Chướng cắm đầu cắm cổ ăn uống, không xen một ý kiến. Nhưng thấy rõ ràng là cái gia đình này coi Tím thuộc loại tem chết không còn giá trị trên bì thư luân chuyển. Coi Tím là cái tỉn nước mắm thối, cẩn thận đóng nút kỹ lưỡng. Chướng vô cùng lấn cấn trong lòng khi thấy cha mẹ ghét cay ghét đắng Tím một cách thậm tệ. Nếu nói ông bà Củ chỉ nghe tiếng đồn rồi đâm ra thành kiến với Tím thì cũng không mấy chính xác. Tím ở sát vách mà nàng có bao giờ làm phiền gia đình này đâu. Việc nàng mua hàng ở cửa tiệm nhà chàng chỉ là ngẫu nhiên và tiện lợi cho nàng mà thôi.
Theo suy đoán của Chướng thì có lẽ Tím mua một vài món hàng nhỏ ở tiệm nhà chàng không phải thường xuyên vì thế Chướng ít thấy nàng xuất hiện. Nàng sống với mẹ rất âm thầm.
Người ta chỉ nghe tiếng mẹ nàng oang oác đôi ba lúc trong tuần lễ. Nhưng mẹ của Tím là loại đàn bà thời trang, dữ tính. Bà ấy ít được mấy ai giao thiệp hơn là bà cố tâm gác giày của một vũ nữ về chiều.
Dầu sao đi nữa, cha mẹ Chướng không hiểu gì về Tím. Người hiểu, biết từ da thịt đến núm vú, khe lồn của nàng là chàng. Cho nên ở đời nói rằng đạp trên dư luận mà cũng không phải đúng mà dư luận có thể là lưỡi lam giết một đời người kẻ khác.
Bỗng dưng Chướng giật mình, chỉ một đêm được đụ Tím mà có ý nghĩ biện minh cho nàng. Chướng thấy chán nản những người tại bàn ăn kể cả Tím nữa.
Bà Củ bất thần hỏi Chướng:
– Thằng nhỏ? Mấy có cảm nhận những điều ba mấy nói không? Mấy chết ngồi ở đó sao?
Chướng đang nghĩ ngợi lang bang, bà Củ làm chàng giật mình mà không kịp suy nghĩ gì cả, nhưng cũng phản ứng kịp thời:
– Đúng hay sai là do ý của ba, má.
– Ý là ý gì mới nghe lọt lỗ tai?
Chướng bị bí nhưng muốn cho xong chuyện, phải phứa lên mới lại với bà Củ:
– Ba mẹ tin dị đoan gán cho người ta xú quẩy, theo ý con cứ bán được hàng là được việc cho mình… lợi cho mình lời… có thêm khách hàng.
Bà Củ tỏ bộ mặt bực mình nhưng nghĩ sao đó bà giả lả:
– Mày giỏi lý sự, tao thua mà cái con đĩ thúi ấy cũng chẳng ra thể thống gì, phúc đức nhà bà có thừa để trời đất rao hàng bán đắt, nhằm nhỏ ba cái chuyện lẻ tẻ…
Vừa đúng lúc Chướng buông đũa. Bữa ăn đã xong cho Chướng. Chướng đẩy ghế, đứng dậy đi nhanh lên gác. Ông Củ nói vọng:
– Thằng nhỏ! Mẩy đi ngủ nữa sao? Tiếp lay trông cửa hàng có được không?
Ông Củ nói giọng vừa phải nhưng hàm ý ra lệnh chứ không phải chơi. Chướng đáp:
– Con xuống ngay bây giờ.
Chướng nhanh nhẹn bước lên thang gác để mong không còn nghe nhưng gì vợ chồng ông Củ nói năng nữa. Tuy nhiên Chướng hãy còn nghe ông Củ nói với bà Củ:
– Thằng ranh con hồi hôm nó có đi đâu không hở bà? Mà nó có đi đâu cũng kệ cha cái đồ mắc dịch… Bây giờ tao phải ngủ trưa…
Chướng không còn phải bận lòng bận tâm nữa. Những gì của vợ chồng ông Củ, thằng con thả lỏng, thả nổi để lại dưới tầng lầu treat. Chướng lại ngả lưng lên giường tưởng nhớ mùi hương của Tím.
Một buổi tối, trải qua buổi sáng ngắn ngủi, Chướng cho rằng có sự thay đổi lớn trong đời Với sự thầm kín riêng tư, Chướng cũng tưởng đoán được có biến cố xây ra trong gia đình chàng, nếu một mai kia ông bà Củ biết chuyện tình giữa Chướng với Tím. Nghĩ cho cùng, kể từ đây, chàng không thể bỏ Tím để chạy theo mối tình khác, ngoại trừ vì một lý do nào đó Tím tìm cách xa Chướng.
Dù ông bà Củ có thành kiến với Tím ở trong quá khứ hay ở hiện tại Chướng cũng phứa, không đặt thành vấn đề.
Chỉ có thế mới giải thoát được tâm tư của chàng trong lúc này. Mà Chướng lại cho rằng những suy nghĩ của ông bà Củ toàn vu vơ không kiểm chứng, chỉ là dư luận dân gian. Chướng sẽ tâm tình với Tím để tìm sự thật, lấy làm gì gọi là muộn màng.
Bỗng ở dưới nhà tiếng nói ông Củ vọng lên:
– Tao đi ngủ đây, Chướng ơi, xuống trông coi cửa hàng!
Chướng chẳng buồn đáp lại, chàng xuống gác đi thẳng ra đằng trước. Khi Chướng đi qua mặt ông Củ đang đứng đợi ở cầu thang, chàng còn nghe ông nói:
Tối nay tao với mày kiếm chỗ nhậu lai rai, ý mày thế nào.
Chướng hiểu ý ông Củ muốn gì rồi, nhưng giả vờ không hiểu và đáp:
– Không được ba ơi, con đưa mẹ đi thâu tiền hụi tối nay.
– Đụ mẹ, khi tao cần là mày thoái thác.
Nghe cha chửi thề, Chướng càng bước nhanh hơn để khỏi nghe thêm những lời nào nữa và ông Củ thấy chán thằng con cũng mắc dịch như mình, đi vào phòng tìm giấc ngủ trưa, chôn vùi con lợn lòng trỗi dậy từ sáng sớm khi thấy cặp vú của con Tím như hai quả núi dưới làn áo mỏng khi mua hàng. Cặp vú với hai núm hồng muốn chui thủng vải áo mỏng làm cho ông Củ nứng cặc liên hồi từ sáng cho đến bây giờ mỗi khi nhớ tới.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cậu Tư Chướng |
Tác giả | Lê Đại Cường |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bú lồn |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 05/11/2024 01:13 (GMT+7) |