– Ngay cả Vân Trung Hạc cũng đánh không lại, lớn tuổi hơn thì có ích lợi gì?
– Chẳng qua là do ta mất con Thiểm Diện Diêu, nên mới bị Vân Trung Hạc bắt nạt…
– Hừ, giải thích giấu đầu lòi đuôi…
– Ngươi…
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1 tại nguồn: http://truyensextv.moe/cao-thu-kiem-hiep/
Tống Thanh Thư bất đắc dĩ nhìn hai nàng cãi vã với nhau, một đường đi đến hai nàng cãi nhau không dưới 100 lần, hắn cũng không biết hai người cô nương khả ái này tại sao lại như chó với mèo vậy?
– Tống đại ca, núi Nga Mi nhìn thấy thật là đẹp.
Nhìn mây trắng từ trong hàng vạn khe núi Nga Mi từ từ bay lên, trong khoảnh khắc mênh mông biển mây sương mù trắng như tuyết hình thành tấm thảm nhung lượn lờ trên không trung vô biên vô bờ, Chung Linh lập tức bị cảnh sắc mê hoặc, nàng tính cách hoạt bát, thường ra ngoài du ngoạn, nhưng chủ yếu cũng trong cảnh nội Đại Lý, lần này đi cùng Tống Thanh Thư ngang qua núi Nga Mi núi, đây cũng là đầu tiên Chung Linh rời nhà xa như vậy…
“Cảm giác của Chung Linh cũng giống như mình lần đầu tiên đến phái Nga Mi gặp ngọn núi này.”
Tống Thanh Thư một bên cảm khái, một bên cười khổ, nhóm ba người bọn họ rời khỏi Ngũ độc giáo hướng về phía Thổ Phiền bước đi, đến Tứ Xuyên, Tống Thanh Thư tâm huyết dâng trào nổi hứng, liền kéo hai nàng đến núi Nga Mi.
Nhìn trước mắt mây mù đẹp tựa tiên cảnh, Tống Thanh Thư thất thần, tứ đại danh sơn của Trung nguyên thì Ngũ đài sơn gọi “Kim sắc thế giới”, Phổ đà sơn gọi “Lưu ly thế giới”, Cửu Hoa sơn gọi “U minh thế giới”, còn Nga Mi sơn được gọi là “Ngân sắc thế giới”
– Các người đến đây có mục đích gì?
Chính vào lúc này, cách đó không xa từ trong rừng cây truyền tới một giọng nói giòn tan trong trẻo, nhóm Tống Thanh Thư ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy một cô nương thanh xuân trẻ tuổi thân mặc áo tím chậm rãi đi tới.
– Cô nương là phái Nga Mi?
Tống Thanh Thư thấy nàng mặt trái xoan, hai hàng lông mày thon dài, dung nhan thanh thuần tú lệ, trong suốt như ngọc, cổ thon dài như thiên nga tuyệt đẹp, mái tóc dài như thác nước đến bên hông, dáng người cao gầy yểu điệu, vòng eo mềm mại tinh tế, trước ngực bầu vú rất tròn, cao thẳng như núi, hắn âm thầm cảm thán.
– Không sai!
Nữ nhân mặc áo tím gật đầu.
Tống Thanh Thư trong lòng lại hoài nghi, chính mình ở phái Nga Mi lâu nay chưa từng thấy gặp qua cô nương này a, đối với thân phận cô nương xinh đẹp trước mắt hắn chợt hiếu kỳ:
– Tại hạ cùng với chưởng môn phái Nga Mi có giao tình sâu xa, đời trước của chưởng môn là Diệt Tuyệt sư thái, chưởng môn đời nay Chu Chỉ Nhược cùng với các đệ tử tại hạ đều gặp qua không ít, vì sao cũng chưa từng thấy qua cô nương?
– Sư phụ ta Bách Hiểu sư thái là sư muội của Diệt Tuyệt sư thái, ta từ nhỏ cùng sư phụ ở Hồi cương đến lớn, các hạ chưa từng thấy ta thì cũng bình thường. Các hạ đối với phái Nga Mi quen thuộc như vậy, không biết các hại là…
Nữ nhân mặc áo tím sững sờ, hiển nhiên nàng cũng đang suy đoán thân phận Tống Thanh Thư.
– Tại hạ nhân xưng giang hồ Bách Hiểu Sanh, dựa vào thông thiên lí kiếm cơm ăn, cho nên biết được nhiều chuyện cũng là bình thường, tỷ như tại hạ hiện tại bấm chỉ tính toán, liền biết cô nương là Viên Tử Y, còn gọi là là Viên Tính đúng không?
Tống Thanh Thư làm bộ bóp mấy ngón tay, cao thâm khó dò nói.
– Ồ?
Nữ nhân mặc áo tím giật mình, trên đời này người biết nàng tên gọi Viên Tử Y cũng không ít, có điều biết nàng gọi là Viên Tính, khắp thiên hạ ngoại trừ sư phụ mình ra, thì không ai biết được, người này chẳng lẽ đúng là giang hồ Bách Hiểu Sanh?
Nhìn trước mắt nữ nhân xinh đẹp, Tống Thanh Thư âm thầm cười gằn:
– Không biết Viên cô nương ngàn dặm đường xa đến núi Nga Mi có chuyện gì?
Tống Thanh Thư bình thản hỏi.
Viên Tử Y hé miệng nở nụ cười, cũng không đáp lời, trái lại quan sát hắn:
– Các hạ không phải là giang hồ Bách Hiểu Sanh sao, lẽ nào lại không biết chuyện của ta tới đây?
Tống Thanh Thư định lắc đầu, trong đầu đột nhiên linh quang lóe lên, mở miệng nói:
– Viên cô nương đến đấy tất nhiên là vì việc của tộc Hồi, nếu tại hạ đoán không sai, Viên cô nương đã đến Nga Mi, nhưng lại tay trắng quay trở về.
Tống Thanh Thư đương nhiên dám xác định, tại vì trước đó đã cho người điều tra, biết được Chu Chỉ Nhược còn chưa có quay về núi, nên hắn mới dám nghênh ngang lên khu vực núi Nga Mi.
– Các hạ đoán không sai.
Viên Tử Y vẻ mặt vô cùng khổ não, chuyến đi này gặp được phái chưởng môn Nga Mi, nhiệm vụ của nàng có thể nói là thất bại.
– Tại hạ cùng với chưởng môn phái Nga Mi Chu là bằng hữu tâm giao, trong khoảng thời gian này nàng đi ra ngoài chưa về, cô nương nếu là có việc gì cần nói, ngày nào Chu chưởng môn trở về, tại hạ có thể thay mặt chuyển đạt.
Viên Tử Y đến từ Hồi cương, nói không chắc cùng với Minh giáo Tây Vực cũng có liên quan, Tống Thanh Thư đương nhiên không dám hời hợt bỏ qua.
Giang hồ đồn đại Bách Hiểu Sanh thường xuyên cần vân du tứ phương, thì làm sao lại giúp được ta truyền lời?
Viên Tử Y nghi ngờ hỏi.
– Những năm gần đây ta vân du đã mệt mỏi, không muốn chạy khắp nơi nữa, dự định sắp tới ta hai vị nương tử này cùng trú ngụ tại chân núi Nga Mi cùng nhau sung sướng cho qua tháng ngày.
Tống Thanh Thư nói xong một tay ôm Khúc Phi Yên, một tay ôm Chung Linh, hai nàng lập tức náo loạn mặt đỏ, có điều hai nàng đều là người nhạy bén thông minh, trong lòng biết hắn làm như vậy tất có nguyên nhân, nên không có dám vạch trần câu chuyện lừa gạt này.
Viên Tử Y thầm mắng trong lòng vô liêm sỉ, lại thấy hai cô nương này không biết xấu hổ, tức giận nói:
– Việc này can hệ trọng đại, bất tiện tiết lộ cùng người ngoài.
Tống Thanh Thư trong lòng lo lắng, bề ngoài lại làm như bình thản nói:
– Cũng được, hiếm khi tại hạ làm chuyện không công, cô nương nếu không cần thì thôi, phải biết rằng I bình thường muốn nhờ Bách Hiểu Sanh hỗ trợ, ít nhất cũng phải mất ngàn lạng vàng, đó là nếu tại hạ cao hứng…
Vừa nói vừa một bên ôm Khúc Phi Yên cùng Chung Linh chậm rãi đi xuống sơn đạo.
Không giống với Chung Linh đang mặt đỏ tới mang tai, Khúc Phi Yên tuy rằng cũng có chút ngượng ngùng, nhưng dù sao kiến thức của nàng cũng rộng hơn, tuy rằng không biết Tống Thanh Thư làm như thế là dụng ý gì, nhưng nàng vẫn cứ phối hợp làm nũng nói:
– Ca ca thật là hư, vừa nhìn thấy Viên cô nương xinh đẹp, thì đã quên mình đang làm cái gì, lần trước đụng gặp nữ nhân kia, ca ca thuận miệng cũng miễn tiền cho nàng, đến giờ muội còn đau lòng đây này.
– Khà khà…
Khúc Phi Yên cố tình để giọng nói truyền tới phía sau, để Viên Tử Y nghe được.
Giọng nói nhuyễn nhu, thân thể mềm yếu dựa sát vào người hắn, cảm thụ Khúc Phi Yên làm nũng hết sức phong tình, Tống Thanh Thư trong lòng rung động, một bàn tay đưa xuống khe đít nàng vuốt nhẹ một cái.
Nhận ra được bàn tay ăn mặn của Tống Thanh Thư, Khúc Phi Yên trên mặt duy trì nụ cười ôn nhu, nhưng mũi chân thì nhấc lên ép mạnh vào mu bàn chân của hắn.
– Chờ đã.
Hai người đối thoại Viên Tử Y nghe được rõ ràng, trong lòng hơi động, vội vã mở miệng hô lên.
Tống Thanh Thư cùng Khúc Phi Yên liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng không hẹn mà cùng mỉm cười thắng lợi, hắn xoay người lại:
– Cô nương có phải là nghe được lời của chúng ta, lại thấy tại hạ ngọc thụ lâm phong, trái tim nảy mầm, muốn noi theo gương của hai nàng nương tử của ta đi theo…
– Hừ, võ công của ngươi thấp như vậy, cái miệng thì mở ra thì đã đắc tội với người, không hiểu vì sao mà còn sống sót đến ngày hôm nay trong chốn giang hồ.
Viên Tử Y gằn giọng nói, lấy võ công của nàng, có thể cảm nhận được hô hấp của Tống Thanh Thư hỗn độn, hoặc chính là người không biết võ công nếu có thì cũng có hạn, hắn hai tay ôm lấy hai cô nương, một người võ công cũng không ra sao, còn một người thì tựa hồ khi đụng chuyện thì chỉ làm vướng tay vướng chân.
– Đó là bởi vì tại hạ khi đến thời điểm mấu chốt, thì lại rất ít đụng chạm đến người khác, còn chuyện trêu đùa thì không ảnh hưởng đến toàn cục, nên không ai chấp nhất tại hạ…
Tống Thanh Thư quay qua nhìn Chung Linh một chút, lại nhìn Khúc Phi Yên một chút, đắc ý nói tiếp:
– Lại nói, tại hạ cũng không có thiếu hồng nhan tri kỷ võ công cao cường…
Viên Tử Y nhướng mày, khó nén trong lòng sự kiên nhẫn, liền mở miệng hỏi:
– Các hạ thật cùng Chu sư tỷ là bằng hữu?
Nhớ lại Chu Chỉ Nhược dung nhan thanh lệ cũng đã vài lần quan hệ thân xác với mình, Tống Thanh Thư gật đầu chắc chắn:
– Đương nhiên, tại hạ và nàng là tri kỷ tâm giao.
– Tri kỷ tâm giao?
Viên Tử Y sững sờ, nhưng rất nhanh phản ứng lại:
– Nếu nhanh nhất thì lúc nào các hạ có thể đem truyền tin tức cho Chu sư tỷ được?
Trước nàng khi đến phái Nga Mi cũng muốn để lại thư, nhưng nghe đệ tử Nga Mi nói có thể trong khoảng thời gian này Chu Chỉ Nhược tựa hồ cũng sẽ chưa có trở về, Viên Tử Y sợ thời gian quá lâu, sẽ bỏ lỡ đại sự nên thôi.
– Trong khoảng thời gian từ 3 đến 10 ngày không nhất định, vấn để là xem Chu Chỉ Nhược đang ở nơi nào. ‘…
Tống Thanh Thư làm bộ suy tư rồi hồi đáp.
– Chính các hạ cũng không biết nàng ở nơi nào sao?
Viên Tử Y thấy rõ ràng tựa như đối phương đang đùa cợt với nàng.
– Tại hạ chỉ là bằng hữu, chứ không phải là… phu quân, đâu phải lúc nào cũng biết nàng ở đâu?
Tống Thanh Thư dừng một chút nói:
– Tại hạ cần huy động các cơ sở ngầm cùng nhân thủ để tìm nàng, rồi dùng phi ưng đưa thư, đem tin tức truyền đến cho nàng biết, vì thế sẽ tốn nhiều thời gian.’
Viên Tử Y hoài nghi liếc mắt nhìn hắn:
– Các hạ có thế lực lớn như vậy sao?
Tống Thanh Thư cười hì hì, tự đắc nói:
– Chư cô nương cho rằng muốn làm giang hồ Bách Hiểu Sanh thì chỉ dựa vào một người là được sao? Thế gia Bách Hiểu Sanh trải qua mấy trăm năm, đến tận bây giờ mới có thể tạo nên thế lực trải rộng khắp thiên hạ, Viên cô nương gặp tại hạ, xem như là gặp vận may lớn đấy.
Viên Tử Y bị hắn thổi phồng đến sững sờ, nàng nghĩ thầm thì ra tại Trung Nguyên còn có ẩn giấu một thế lực như thế, nếu nàng cùng bọn họ giữ mối quan hệ, mai sau khi cần tìm hiểu tin tức ở Trung Nguyên chẳng phải là thuận tiện hơn rất nhiều? Đã có lòng kết giao, giọng nói Viên Tử Y mềm nhẹ rất nhiều vội vã xin lỗi nói:
– Vừa rồi tiểu nữ đắc tội, mong rằng công tử bỏ qua, tiểu nữ tử muốn nhờ thế gia Bách Hiểu Sanh hỗ trợ lan truyền tin tức cho chưởng môn Chu Chỉ Nhược phái Nga Mi, chẳng biết có được không?
– Được…
Tống Thanh Thư gật đầu, đưa tay đưa đến trước mặt nàng:
– Có điều ai nhờ chúng ta làm việc, từ trước đến giờ là một ngàn lạng hoàng kim một lần, vậy Viên cô nương đặt trước một nửa tiền cọc, sau khi xong chuyện, lại đưa tiếp một nửa còn lại kia.
Viên Tử Y hô hấp như đông cứng lại, một nửa tiền đặt cọc, là năm trăm lạng hoàng kim, nàng làm gì có nhiều như vậy, ngượng ngùng nói:
– Công tử không phải vừa rồi có nói là giúp tiểu nữ tử một lần sao?
– Viên cô nương nói là vừa rồi? Vừa rồi là vừa rồi, còn bây giờ là bây giờ…
Tống Thanh Thư làm ra vẻ áy náy nếu không có hoàng kim thì sẽ không giúp được gì:
– Hiện tại thì tại hạ không còn muốn giúp cô nương miễn phí nữa, nếu như không có hoàng kim, tại hạ thật không giúp được gì cho Viên cô nương.
– Công tử đây rõ ràng là đang trả đũa tiểu nữ.
Viên Tử Y cắn môi, khá là tức giận.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 1 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 21/03/2019 06:29 (GMT+7) |