Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.moe là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 6 » Phần 68

Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 6 - Dịch giả Meode


Truyện đã hoàn thành

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 68

Hoàn Nhan Trọng Tiết cả kinh, vội vàng đã nắm lấy y phục che chắn ở trước hai bầu vú của mình, Tống Thanh Thư trấn an nàng:

– Đừng lo lắng, chỉ là người đưa cơm mà thôi.

Hắn sớm đã nghe được có người tiếp cận đến gian phòng này, sở dĩ bất động thanh sắc cũng là bởi vì nghe được chính là tên sai nha kia.

– Công tử, ăn khuya đã chuẩn bị xong.
– Đã biết, cứ để tại bên ngoài đi.

Tống Thanh Thư đáp lại, lúc này trong phòng có một Hoàn Nhan Trọng Tiết, y phục lại không chỉnh tề, không thể để cho tên sai nha kia đi vào được…

– Bẩm vâng…

Để xuống trước cửa phòng, tên sai vặt rời đi ra, chờ đi ra đến bê ngoài tiểu viện, trong miệng hắn lẩm bẩm:

– Hôm nay thiếu gia thật đúng là đổi tính, thường ngày còn phải hà miệng đưa cơm tới, lần này lại tự mình động thủ cầm cơm vào phòng a…
– Ngươi đang nói cái gì?

Đúng lúc này, bên tai hắn truyền đến một thanh âm trầm thấp.

Gã sai vặt nhìn lại, thấy Cổ Tự Đạo đang đứng tại cách đó không xa, cau mày nhìn mình, lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán:

– Lão… lão gia…

Trong tâm hắn cho là đã xong đời, thiếu gia là người mà lão gia ưa thích nhất, giờ nghe được hắn lẩm bấm nói sau lưng, nếu không chết cũng sẽ bị lột da.

– Vừa rồi ngươi nói thiếu gia làm sao vậy?

Cổ Tự Đạo hỏi.

Gã sai nha chân mềm nhũn, lập tức nằm úp sấp trên đất dập đầu như bằm tỏi:

– Tiểu nhân nhiều chuyện, về sau cũng không dám nữa…
– Câm miệng.

Cổ Tự Đạo khẽ quát một tiếng, ngươi mới vừa nói cái gì?

Gã sai nha giật mình, gặp đối phương tựa hồ không có trách cứ lời nói của mình, mừng rỡ vội vàng đáp:

– Là như vậy, trước đó thiếu gia bảo tiểu nhân chuẩn bị bữa ăn khuya, sau đó…

Hắn đem sự tình vừa rồi kể lại…

Nghe xong gã sai nha trả lời, Cổ Tự Đạo mày nhíu lại sâu hơn, quay đầu lại hỏi thị vệ sau lưng:

– Ta nghe nói vừa rồi trong phủ có náo thích khách…
– Bẩm vâng… hộ vệ trong phủ tuy rằng đả thương thích khách kia, nhưng không có bắt được hắn.

Thị vệ kia đáp.

Cổ Tự Đạo sắc mặt thay đổi, vội vàng hướng thư phòng bên kia đi:

– Đi theo ta.

Trong thư phòng, Tống Thanh Thư lại đang trêu đùa cùng với Hoàn Nhan Trọng Tiết, bỗng nhiên Tống Thanh Thư bỗng nhiên biến sắc:

– Nguy rồi, có người tới…

Trước đó theo hắn dự đoán, Cổ Tự Đạo không có nhanh như vậy quay trở về, mà cho dù là có quay trở về, theo từ tiểu viện đến cửa ra vào thư phòng nơi đây còn cách một đoạn, cũng đủ thời gian để hắn kịp phản ứng.

Thế nhưng không biết làm sao, Cổ Tự Đạo theo từ tiểu viện đến cửa ra vào cơ hồ là một đường phóng đến, do đó hắn không có kịp thời gian đem Hoàn Nhan Trọng Tiết đưa ra ngoài.

– Làm sao bây giờ?

Hoàn Nhan Trọng Tiết cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề…

– Đứng có hoảng hốt, cứ nghe theo lời của ta, lát nữa cô nương cứ làm như vậy… như vậy…

Tống Thanh Thư một bên giúp nàng mặc lại y phục tử tế, một bên tại bên tai nàng thấp giọng dặn dò.

Cũng không lâu lắm, cửa thư phòng bị người từ bên ngoài đá bật ra, một đám thị vệ vây quanh Cổ Tự Đạo nối đuôi nhau vào, khi thấy rõ tình hình trong phòng, Cổ Tự Đạo mặt âm trầm càng lợi hại hơn rồi.

Chỉ thấy trong thư phòng ngoại trừ Cổ Bảo Ngọc, còn có thêm một cô nương xinh đẹp được không thể tưởng nổi, chỉ là Cổ Tự Đạo thời điểm này không có chú ý đến mỹ mạo của nàng, bởi vì lúc này nàng đang ở sau lưng Cổ Bảo Ngọc, tay cầm một thanh đoản kiếm lạnh lóng lánh để ngang tại trên cổ Cổ Bảo Ngọc.

Cổ Tự Đạo kiến thức rộng rãi, liếc qua thấy ra thanh đoản kiếm này là bảo kiếm, chỉ cần hơi chút dùng sức, trong nháy mắt nhi tử mình sẽ đứt ngang cổ, vậy thì cho dù lão có bản lĩnh thông thiên đến đâu cũng không cách nào cứu chữa được…

– Cô nương là ai? Vạn Sĩ Tiết phái ngươi tới hay Hàn Thác Trụ?

Cổ Tự Đạo phất tay ngăn lại bọn thị vệ hành động, trầm giọng hỏi, lấy quyền thế của lão, dám đến Cổ phủ sinh sự cũng không có mấy người rồi, hơn nữa hôm nay trong nội cung của triều đình chuyện phát sinh, cho nên lão cho rằng đối phương chính là người của một trong hai kẻ thù chính trị của mình phái tới đấy, hơn nữa Vạn Sĩ Tiết lại có khả năng cao hơn một chút.

– Lão không cần quản đến bổn cô nương là ai phái đến đấy, mau tránh ra…

Hoàn Nhan Trọng Tiết kiều hừ một tiếng, mũi kiếm nhẹ nhàng chúi xuống…

– Nếu không mở đường tránh ra, đừng trách bổn cô nương không khách sáo…

Cảm nhận được trên kiếm hàn khí, Tống Thanh Thư trên cổ da thịt nổi da gà, hắn thuận thế hơi lùi phía sau lưng, tiếp xúc chặt chẽ với đôi bầu vú mềm mại có nhiều xúc cảm của Hoàn Nhan Trọng Tiết lập tức thư thái hơn rất nhiều.

– Này cô nương, coi chừng trượt tay làm đứt cổ ta a.

Tống Thanh Thư truyền âm nhập mật nói, một bên âm thầm đem hộ thể chân khí bao quanh tại trên cổ, dù sao cũng phải có chút phòng bị, nếu Hoàn Nhan Trọng Tiết thật sự hạ quyết tâm trả đũa hắn chuyện sờ soạng vừa rồi, hắn chỉ sợ là cái cổ nhỏ này phải mạng lấy vết sẹo a…

– Bây giờ biết sợ rồi phải không? Vừa rồi đánh mông của ta, còn thoát y phục sờ… sờ thân thể của ta, lúc đó như thế nào không biết sợ a…

Hoàn Nhan Trọng Tiết lợi dụng thân thể Tống Thanh Thư ngăn trở ánh mắt những người khác, cắn lỗ tai của hắn nói.

– Nếu Bảo Ngọc mất một sợi tóc, lão phu sẽ làm cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Cổ Tự Đạo cả giận nói.

Tống Thanh Thư chú ý tới thân hình của lão hơi lung lay, hiển nhiên là đã có ý định ra tay, chỉ là chưa có mười phần nắm chắc, vì vậy cuối cùng vẫn ngừng lại.

– Thật không?

Hoàn Nhan Trọng Tiết cười lạnh, liền từ theo trên mái tóc Tống Thanh Thư giật xuống mấy sợi tóc…

– Hắn mất nhiều sợi tóc như vậy, lão làm gì ta?

Tống Thanh Thư không có ngờ tới nàng đột nhiên có hành động như vậy, hít sâu một hơi, một bên giả ra vẻ mặt buồn rười rượi đối mặt Cổ Tự Đạo, một bên hung dữ mà truyền âm nhập mật:

– Hay cho cô nương, xem ta sau này như thế nào chỉnh đốn ngươi…

Hoàn Nhan Trọng Tiết thờ ơ, lại thuận tay nhổ xuống thêm mấy sợi tóc của hắn, ghé vào lỗ tai hắn thổi nhẹ:

– Ngươi nói thêm câu nữa, ta liền giật xuống thêm mấy sợi tóc, cứ vậy đến khi nào ngươi không nói nữa thì mới thôi.

Tống Thanh Thư dở khóc dở cười, thật sự là phong thủy luân chuyển, vừa rồi hắn đánh mông uy hiếp nàng, không nghĩ tới nhanh như vậy liền bị trả thù trở về.

Lấy góc độ nơi đứng Cổ Tự Đạo, thì chỉ có thể nhìn thấy Hoàn Nhan Trọng Tiết tựa hồ đối với Cổ Bảo Ngọc đang nói gì đó, bởi vì đối phương dán sát lỗ tai nói, nên lão nghe không rõ hai người đang nói cái gì.

Bất quá chứng kiến Hoàn Nhan Trọng Tiết liên tiếp giật tóc Cổ Bảo Ngọc xuống, Cổ Tự Đạo da mặt co rúm lại, lão vừa mới nói nếu hắn mất một sợi tóc thì nàng muốn sống không đượ, muốn chết không xong, nào ngờ tới nàng lại không xem lời lão là gì, cứ liên tiếp giật tóc hắn xuống, từ khi lão nắm quyền lực đến nay, đã rất lâu không ai dám chống đối với lão như vậy.

– Không được hồ đồ nữa, trước chạy đi rồi hãy nói…

Tống Thanh Thư một hồi đau đầu, Hoàn Nhan Trọng Tiết thật sự là to gan lớn mật, rõ ràng tại nơi này lại hồ nháo như vậy.

Hoàn Nhan Trọng Tiết trong tâm lại nổi lên nghịch ngợm, cái loại cảm xúc này tựa như trên mũi đao nhảy múa kích thích làm cho nàng hưng phấn, nàng biết rõ nếu là lúc khác, nàng chỉ phải ngoan ngoãn nghe theo lời của Tống Thanh Thư, thật vất vả mới có một lần cơ hội trao đổi vị trí, làm cho đối phương ngoan ngoãn nghe lời nói của nàng, cho nên không có cam lòng lãng phí không công…

– Ngươi thả Bảo Ngọc, lão phu lấy danh dự Xu Mật Sứ triều đình đảm bảo, thả ngươi bình an rời đi.

Đoản kiếm trên cổ Cổ Bảo Ngọc lấp lánh chói mắt, Cổ Tự Đạo rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói.

– Dừng, lão cho ta là tiểu hài tử a, nếu thả bảo mệnh phù này, bổn cô nương đâu còn có đường sống…

Hoàn Nhan Trọng Tiết kiều hừ…

– Tất cả đều tránh ra, chờ bổn cô nương đến địa phương an toàn, đương nhiên là sẽ thả hắn ra.

Cổ Tự Đạo đồng tử co lại, trầm ngâm một lúc thì mới phất tay, ý bảo thị vệ tránh ra một con đường…

Hoàn Nhan Trọng Tiết cười đắc ý, áp lấy Tống Thanh Thư đi ra ngoài, trên đường Tống Thanh Thư cũng làm giả vô tình ngăn trở một góc chết, để cho cao thủ ẩn núp trong bóng tối không thể đối với nàng ra tay.

Thì cứ như vậy mãi cho đến cổng lớn, Hoàn Nhan Trọng Tiết chợt cả giận nói:

– Ta lúc trước đã bảo chuẩn bị cho ta con tuấn mã đâu rồi, như thế nào còn chưa có mang tới?

Cổ Tự Đạo cười lạnh:

– Tuấn mã lúc nào cũng có thể đưa tới, bất quá ngươi trước phải thả người, nếu không lão phu làm sao có thể để cho ngươi cứ như vậy đem hắn mang đi chứ?
– Hừ… ta nếu thả người trước, còn có thể rời khỏi nơi này sao?

Hoàn Nhan Trọng Tiết đồng dạng cười lạnh nói.

– Vậy thì chúng ta cứ giằng co lấy đi, xem ai hao tổn trước…

Cổ Tự Đạo nói xong liền nhắm mắt lại, như lão tăng nhập định vậy.

Lúc này đến phiên Hoàn Nhan Trọng Tiết trợn tròn mắt, lén lút hỏi:

– Tống đại ca, làm sao bây giờ?

Tống Thanh Thư liếc nhìn Cổ Tự Đạo, trong lòng bội phục, đúng là một lão hồ ly chính đàn phúc vũ phiên vân lại làm sao có thể bị một cô nương nắm mũi dẫn đi chứ?

Kỳ thật muốn phá Cổ Tự Đạo một chiêu này cũng đơn giản, chính là xem ai ác hơn mà thôi, nếu như Hoàn Nhan Trọng Tiết cưỡng ép thật sự Cổ Bảo Ngọc, lúc này chém đứt hắn một ngón tay, dù gì cũng làm cho hắn phải đổ ra ra chút huyết, Cổ Tự Đạo dĩ nhiên là sẽ đứng ngồi không yên.

Đương nhiên đây chỉ là một Cổ Bảo Ngọc giả mạo, Tống Thanh Thư thì làm gì mà muốn mình bị đoạn đứt ngón tay gì gì đó…

Đang trong lúc do dự, Cổ Tự Đạo bỗng nhiên mở to mắt, Trần Kiên ở bên cạnh lão dường như tâm hữu linh tê (tâm ý tương thông) bỗng nhiên liền bạo khởi khó, một ánh đao lạnh thấu xương hướng phía trên đầu Hoàn Nhan Trọng Tiết bổ tới, một đao kia vừa nhanh vừa chuẩn, song phương rõ ràng cách xa nhau khoảng cách một, hai trượng, thế nhưng là vừa thấy hắn rút đao, thì đao đã như thái sơn áp đỉnh bổ tới nơi rồi.

Tống Thanh Thư cả kinh, kỳ quái Cổ Tự Đạo vì sao dám mạo hiểm làm như vậy, bất quá trong nháy mắt kịp phản ứng, Cổ Tự Đạo vừa rồi nói như vậy chính là chờ xem Hoàn Nhan Trọng Tiết phản ứng như thế nào, trong lúc Hoàn Nhan Trọng Tiết nhất thời không có chủ ý, trong nháy mắt lão liền bắt được nội tâm đối phương mềm yếu, nên mới khiến cho cao thủ dưới tay tung ra hiểm chiêu…

Tống Thanh Thư muốn nhắc nhở nàng cũng không còn kịp rồi, quả nhiên không ngoài sở liệu Cổ Tự Đạo, Hoàn Nhan Trọng Tiết cũng không nghĩ tới đối phương lại không quản đến tính mạng Cổ Bảo Ngọc ra tay, vốn tay cầm thành đoản kiếm hướng phía trước Tống Thanh Thư ngăn cản đao là lựa chọn tốt nhất, thế nhưng là trong nháy mắt đó Hoàn Nhan Trọng Tiết không có hiểu rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó, bởi vì lo lắng làm Tống Thanh Thư bị thương, vì vậy nàng lại lựa chọn lách mình hướng phía sau trốn tránh.

Hoàn Nhan Trọng Tiết võ công không tệ, kịp thời tránh thoát một đao khí phách lạnh thấu xương của Trần Kiên kia, chỉ tiếc trong chớp nhoáng này nàng đã đã mất đi cơ hội khống chế đối với người mà nàng cầm cố, lập tức chung quanh các cao thủ một loạt xông lên, đem Tống Thanh Thư đoạt lấy trở về, những người còn lại tức thì đem Hoàn Nhan Trọng Tiết bao bọc vây quanh.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Danh sách truyện cùng bộ:
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 5
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 6 (Full)
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 7 (Update Phần 14)
Thông tin truyện
Tên truyện Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 6
Tác giả Dịch giả Meode
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp
Tình trạng Truyện đã hoàn thành
Ngày cập nhật 29/12/2023 06:33 (GMT+7)

Mục lục truyện của Dịch giả Meode

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân