– Vậy theo lời nói của phu nhân, chỉ cần phu nhân đồng ý, thì tại hạ có thể hôn (thân) phu nhân?
Hoàng Dung lúc này mới thấy lời nói của mình có sơ hở, vội đáp:
– Nếu ta đồng ý công tử cũng không được hôn! Không đúng, ta làm sao có thể đồng ý chứ…
Nhìn thấy Hoàng Dung bộ dáng lúng túng, Tống Thanh Thư cười nói:
– Vậy cũng không chắc, tại hạ tin rằng sẽ có một ngày phu nhân sẽ cho phép tại hạ hôn…
Nhìn Hoàng Dung hơi biến sắc, hắn vội nói sang chuyện khác:
– Được rồi… chúng ta đi cứu Quách đại hiệp đi.
Việc quan hệ an nguy trượng phu, Hoàng Dung cũng không có tâm tình so đo chuyện vừa rồi, thần sắc ngưng trọng gật đầu.
– Cứ theo kế hoạch hành sự.
Tống Thanh Thư căn dặn Hoàng Dung, rồi liền trùm đầu bằng cái khen đen che mặt, nhìn qua khe hở, thấy chung quanh đội thủ vệ tuần tra không chú ý, cả người giống như một làn gió mát bay vào bên trong thiên lao, đám thị vệ trong thiên lao còn chưa có kịp phản ứng, thì đã bị hắn trong nháy mắt điểm trúng huyệt đạo chế phục.
Khi Hoàng Dung cùng theo vào, nhìn qua mấy tên thị vệ bị điểm huyệt thần sắc như thường, chỉ có là không nhúc nhích, âm thầm tắc lưỡi: “Hỗn đản này khinh công thật là đáng sợ, cũng may ta không phải là địch nhân của hắn.”
Hoàng Dung chính mình cũng không có ý thức được, tại sâu trong nội tâm, nàng đã vô thức xem Tống Thanh Thư như người một nhà.
Cách đó không xa mơ hồ truyền đến tiếng gầm thét, Hoàng Dung nghe ra đó là tiếng của Âu Dương Phong, vội bước nhanh chạy tới, muốn trợ giúp một chút sức lực với Tống Thanh Thư.
Rất nhanh hai mắt nàng tỏa sáng, cách đó không xa Tống Thanh Thư đang cùng Âu Dương Phong đang giao chiến, thấy nàng tiến đến, hắn vội vàng nói:
– Nhanh vào cứu Quách đại hiệp!
Âu Dương Phong nhìn thấy Hoàng Dung, mắt trừng tóe lửa, Âu Dương Khắc nếu như không gặp nàng thì sẽ không chết, chính mình cũng là bởi vì nàng mà điên loạn mất hết vài chục năm, thù này không báo, uổng danh là Tây Độc!
Bởi vậy lão không quản đến Tống Thanh Thư nữa, liền vận khởi Cáp Mô Công hướng đến Hoàng Dung bổ nhào qua, người còn chưa tới, chưởng phong hàn khí thấu xương đã ép đến làm cho Hoàng Dung không thở nổi, cuống quýt nàng giơ lên Đả Cẩu Bổng đưa ngang trước người, tuy nhiên nàng cũng rõ ràng, đối mặt âU Dương Phong ôm hận toàn lực nhất kích, chính mình rất khó mà ngăn cản được.
Tống Thanh Thư ánh mắt ngưng tụ, biết nếu để mặc cho Âu Dương Phong công kích, Hoàng Dung chỉ sợ trong vòng mấy chiêu thì tính mạng khó đảm bảo, thế là mũi chân điểm một cái, cả người bay đến, đem Hoàng Dung bảo hộ tại phía sau lưng.
– Phu nhân mau đi cứu người!
Âu Dương Phong ôm hận xuất thủ, Tống Thanh Thư cũng không dám khinh thường, trong nháy mắt hai người đã đối với nhau mấy chưởng, chưởng phong chấn động tứ tán tác động đến bên trên các vách tường chung quanh làm cho bụi đất tuôn rơi xuống, toàn bộ phòng giam đều mờ mịt…
Hoàng Dung là người cơ mẫn, thấy Âu Dương Phong bị Tống Thanh Thư cuốn lấy, nên cũng không chậm trễ, lập tức hướng đến phía Quách Tĩnh đang bị giam giữ chạy tới.
Chỉ nhìn qua một chút, nước mắt Hoàng Dung liền tuôn rơi, lúc này Quách Tĩnh bị trói tại một cây trụ, toàn thân trên dưới y phục không có một chỗ nào hoàn chỉnh, thân thể rướm máu như một huyết nhân, hiển nhiên hai ngày qua đã gặp cực hình.
Càng làm cho mi mắt nàng muốn rách trinh là hai bên xương tỳ bà của Quách bị móc vào hai vòng xích sắt lớn!
Đục lấy xương tỳ bà đó là cực hình mà quan phủ chuyên dùng để đối phó với giang dương đại đạo, làm cho một thân võ công vô pháp thi triển, hiển nhiên địch nhân kiêng kỵ võ công của Quách Tĩnh, nên đối phó tàn nhẫn như vậy.
Nghĩ đến trượng phu ở chỗ này chịu nhiều cực hình như vậy, còn mình lại cùng nam nhân khác liếc mắt đưa tình, thậm chí điên loan đảo phượng, Hoàng Dung trong lòng dâng lên áy náy day dứt cùng cực, liền khóc thút thít.
Nghe được động tĩnh, Quách Tĩnh cố mở hai mắt ra, nhìn thấy Hoàng Dung đang ở trước mặt, kinh hãi:
– Dung nhi… sao muội lại tới đây, đi mau, nơi này rất nguy hiểm…
Thấy Quách Tĩnh vào thời điểm này mà còn lo lắng cho nàng, trong lòng Hoàng Dung cảm giác tội lỗi càng tăng sâu mấy phần, vội lau nước mắt nói ra:
– Tĩnh ca ca đừng lo lắng, Dung nhi tới cứu ca ca đây…
Nói xong liền nhặt lên một thanh giới đao bên cạnh, “keeng… keeng” đao liền chém đứt đoạn gông xiềng trên thân Quách Tĩnh, Quách Tĩnh vừa rồi sở dĩ còn có thể đứng thẳng, đó là vì những xiềng xích đó, bây giờ xiềng xích đứt đi, hắn rốt cuộc đứng không vững, cả người lập tức ngã xuống trên đất.
– Tĩnh ca ca!
Hoàng Dung giật mình, vội vàng đỡ hắn trên vai.
Nhìn thấy Quách Tĩnh thoát khốn, Âu Dương Phong giận dữ, Cáp Mô Công càng là vận khởi mười thành lực đạo, đáng tiếc vẫn là vô pháp bức lui người bịt mặt trước mắt, lão cũng nhịn không nữa, giận dữ hét:
– Họ Tống kia, đừng tưởng rằng ngươi che mặt, ta không nhận ra ngươi, chẳng lẽ ngươi thật vì nữ nhân này, làm tổn hại giao tình giữa chúng ta sao?
Biết thân phận bị bại lộ, Tống Thanh Thư đành phải gỡ xuống cái khăn trùm mặt, ngượng ngùng nói:
– Âu Dương tiên sinh, thật sự là xảo a, chúng ta lại gặp mặt.
– Hừ… xảo cái đại đầu quỷ của ngươi!
Âu Dương Phong giận nói…
– Ngươi quả thật muốn cứu hắn sao?
Tống Thanh Thư nhún vai:
– Âu Dương tiên sinh cũng xem như là bằng hữu của vãn bối, mà Hoàng Dung cũng là bằng hữu của vãn bối, lúc đầu lẽ ra ai thì vãn bối cũng không giúp, nhưng nàng lại đánh không lại tiên sinh, vãn bối lo lắng tiên sinh dưới cơn nóng giận giết chết nàng, nên vãn bối không thể làm gì khác hơn là phải giúp nàng một tay…
Sắc mặt Âu Dương Phong đen lại thành than, Tống Thanh Thư vội bổ sung một câu:
– Thực ra thì vãn bối đối xử với ai cũng như nhau, nếu như Âu Dương tiên sinh đánh không lại nàng, thì vãn bối cũng sẽ giúp Âu Dương tiên sinh một tay…
– Ta đường đường là Tây Độc, một trong Trung Nguyên ngũ tuyệt, lại đánh không lại Hoàng Dung?
Âu Dương Phong tức quá cười gằn…
– Ngươi rõ ràng là gặp sắc vong nghĩa, có nữ nhân thì không còn muốn bằng hữu nữa…
Tống Thanh Thư bị lão nói trúng tim đen, liền á khẩu không trả lời được, bình thường thì lời nói này Hoàng Dung sẽ mặc kệ, nàng nhịn một chút cũng xong, nhưng bây giờ ngay trước mặt trượng phu, nàng há có thể để cho trong sạch của mình bị hao tổn, liền đáp nói:
– Lão độc vật, lão điên khùng trở lại rồi sao? Ta cùng Tống công tử thanh bạch, tựa như trăng sáng lên cao, há lại để cho lão vấy bẩn thanh danh.
Lời nói này của nàng mặc dù đường đường chính chính, tuy nhiên chỉ có chính nàng mới biết ngữ khí của mình ngoài mạnh trong yếu đến cỡ nào, chuyện đêm qua, chính mình cùng Tống Thanh Thư đã là như vậy mà gọi thanh bạch sao? Nói đến nhuộm đen thì nghe còn tạm được.
Âu Dương Phong nghe được cười ha ha:
– Phu nhân cùng họ Tống kia thanh bạch? Lúc trước lúc trong sơn động…
Hoàng Dung trong lòng quýnh lên, sợ hắn nói ra lời khó nghe, may mắn Tống Thanh Thư biết tâm tư nàng, liền thừa cơ đánh…
Hoàng Dung vừa thư thả một chút, đột nhiên phát hiện Quách Tĩnh có vẻ nghi ngờ nhìn phía Tống Thanh Thư, không khỏi chột dạ nói ra:
– Tĩnh ca ca, đừng có nghe lão độc vật kia nói lung tung…
Quách Tĩnh lắc đầu:
– Dung nhi, ta như thế nào lại hoài nghi muội chứ, chỉ là hiếu kỳ làm sao muội lại quen biết cao thủ dạng như thế này chứ.
– Tĩnh ca ca, hắn… hắn chính là Tống Thanh Thư mà trước đó muội có nói qua cùng Tĩnh ca ca…
Không biết vì cái gì, chỉ mới nhắc đến tên của đối phương, Hoàng Dung liền không tự chủ được run lên.
– Há, quả nhiên thiếu niên xuất anh hùng, nếu Phù nhi quả thật có thể gả cho hắn, là nó đã có phúc khí tám đời tu hành…
Quách Tĩnh hai mắt nhất thời phát ra dị sắc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/05/2021 11:29 (GMT+7) |