Trương Tam Phong ngón tay vừa mới chạm vào mạch của Nhậm Doanh Doanh, liền bị hàn khí trong kinh mạch nàng làm cho kinh sợ.
– Người nào lại có chân khí âm độc như thế?
A Tử vội nói:
– Vị cô nương này là bị sư đệ của tiểu nữ ngộ thương, vừa qua là hiểu lầm… hiểu lầm.
A Tử tuy từ nhỏ tại Tây Vực lớn lên, vẫn có thể nghe được đại danh Trương Tam Phong như sấm bên tai, lại nghe nói Nhậm Doanh Doanh là tôn tức phụ của Trương Tam Phong, A Tử lo lắng bị Trương Tam Phong nổi cơn nóng giận đánh chết Du Thản Chi.
Thấy tiên nữ trong lòng thế thay mình giải vây, đôi mắt Du Thản Chi nhất thời ướt át, trong lòng âm thầm thề: “Đời này kiếp này, ta nhất định bảo vệ tốt A Tử, không để cho nàng chịu một chút ủy khuất nào!”
Chỉ là hắn làm sao biết được A Tử không màng đến sinh tử hắn, mà nàng chỉ lo lắng nếu hắn chết đi, nếu lại đi tìm một nô tài nghe lời như thế, thì không phải là chuyện dễ dàng…
– Nhâm tiểu thư, thật là như thế sao?
Trương Tam Phong hoài nghi nhìn lấy Nhậm Doanh Doanh hỏi.
Nhậm Doanh Doanh nhíu mày, lặng lẽ liếc nhìn Tống Thanh Thư, rồi nói:
– Đúng chỉ là một hiểu lầm.
Nàng thấy A Tử đã bị Tống Thanh Thư thu phục, Du Thản Chi lại nghe lời nói của A Tử, coi như Du Thản Chi cũng là đang cùng với Tống Thanh Thư một đầu chiến tuyến, vừa rồi đối phương cũng một mực trợ giúp mình, bây giờ cũng không tiện qua sông đoạn cầu, chặt đứt một sự trợ lực tiềm ẩn này.
Gặp Nhậm Doanh Doanh không truy cứu, Trương Tam Phong khẽ vuốt râu cằm, cũng không hỏi nữa, lại tiếp tục kiểm tra tình huống hàn độc trong cơ thể nàng, rất nhanh lại ồ một tiếng:
– Trong cơ thể tiểu cô nương hàng độc cực kỳ quái lạ, nếu không phải trước đó có người không tiếc hao tổn chân nguyên bảo vệ kinh mạch cho tiểu cô nương, thì bây giờ hàn độc chỉ sợ là đã xâm nhập lên đến trên đỉnh đầu, tim và đan điền, khi đó hàn độc trong cơ thể của tiểu cô nương không thể dùng chân khí bên ngoài mà hóa giải được…
Trương Vô Kỵ lúc còn nhỏ bị trúng Huyền Minh Thần Chưởng, Trương Tam Phong thay hắn trị liệu hàn độc có thể nói là hao tổn tận tâm huyết, cho nên đối với hàn độc nhận biết đương nhiên so với người khác nhiều hơn mấy phần. Lúc trước Trương Vô Kỵ cũng vì bị hàn độc xâm nhập lên trên đỉnh đầu, tim và đan điền, đến mức lấy trăm năm công lực của Trương Tam Phong, thế mà cũng không thể hóa giải được hàn độc trong cơ thể của hắn, đành phải đơn thân lên trên Thiếu Lâm cầu Cửu Dương Thần Công, hy vọng để cho Trương Vô Kỵ tự mình tu luyện Cửu Dương Thần Công, dùng chân khí chí cương chí dương mà đem hàn độc bức ra ngoài.
– A…
Nhậm Doanh Doanh kinh hô, lấy tu vi của Trương Tam Phong đã nói như vậy, thì tuyệt sẽ không sai, nàng trước đó tuy cảm kích cao nhân kia xuất thủ cứu giúp, nhưng trong nội tâm nàng cũng cho rằng, đối phương một mực cứ ôm nàng như vậy, nói không chừng là cũng có chủ ý chiếm lấy tiện nghi của mình, lúc này mới hiểu được, nguyên lai người kia chỉ vì đơn thuần vì cứu mình, không có chút nào tà niệm nào cả.
Nghĩ đến mình đã hiểu lầm đối phương, Nhậm Doanh Doanh nhìn qua Tống Thanh Thư mà trong lòng áy náy.
Chú ý tới ánh mắt Nhậm Doanh Doanh, Trương Tam Phong cũng nhìn Tống Thanh Thư, tán thưởng nói:
– Một bên muốn trấn áp hàn độc của tiểu cô nương này, một bên còn phải đối phó với cao thủ tuyệt đỉnh trong chốn võ lâm, công lực của tôn giá quả nhiên là thâm bất khả trắc, cao sâu không lường.
Tống Thanh Thư cả người toát mồ hôi lạnh, nghĩ thầm lấy bối phận hai người mình là gì mà xứng đáng để Trương Tam Phong tôn xưng như vậy, nên vội hành lễ nói:
– Tiểu bối xin ra mắt Trương chân nhân.
Trong lòng của hắn chần chừ, không biết là có nên lấy bộ mặt thật sự bẩm báo hay không, có thể bời vì chuyện đại hội Đồ Sư, trong tâm của hắn vô thức đối với Võ Đang phái có chút mâu thuẫn, do dự một lúc, cuối cùng vẫn là không có mở miệng nói cái gì.
Trương Tam Phong cao giọng cười:
– Tiểu cư sĩ không cần phải khách sáo, nói đến bần đạo còn phải tạ ơn tiểu cư sĩ đã cứu Nhậm Doanh Doanh, tiểu cô nương này lại là tức phụ tương lai về sau của Võ Đang chúng ta.
Nhậm Doanh Doanh vừa thẹn lại quẫn, nhưng quan hệ lại của nàng cùng Tống Thanh Thư chân thực thì không tiện giải thích, đành phải nghẹn lời phiền muộn.
Tống Thanh Thư cũng là một mặt cổ quái, đành phải nói ra:
– Vậy thì làm phiền Trương chân nhân thay Nhậm cô nương trấn áp hàn độc giùm, tiểu bối còn phải cùng vị Hư Trúc đại sư giao chiến.
– Đây là đương nhiên.
Trương Tam Phong mỉm cười, theo từ tâm niệm một làn chân khí bàng bạc thuần hậu đưa vào bên trong kinh mạch Nhậm Doanh Doanh, những nơi chân khí đi qua, hàn độc liền giống như băng tuyết tan chảy, tức khắc tiêu mất.
Nhậm Doanh Doanh khẽ cắn môi, đột nhiên mở miệng nói:
– Trương chân nhân là bán tiên trong chốn võ lâm, ngay cả gia phụ khi nhìn thấy người cũng phải dùng chi lễ đệ tử mà bái, nếu tiểu nữ để cho Trương chân nhân thay tiểu nữ trị thương, cái này… cái này chẳng phải là giảm thọ tiểu nữ sao? Hay là cứ để vị cao nhân này thay tiểu nữ trấn áp hàn độc đi.
Lời này nói ra, người chung quanh đều ngạc nhiên, ngay cả Tống Thanh Thư cũng kinh ngạc, nàng tuy nói khách sáo, nhưng tại nơi đây ai cũng không phải là nhân vật bình thường, đều cảm giác được trong lời nói của nàng khác thường, tựa hồ… tựa hồ không muốn cùng Võ Đang phái có quá nhiều liên lụy.
– Chuyện này…
Trương Tam Phong khẽ nhíu mày, lão phát giác được Nhậm Doanh Doanh đối với thần bí nhân đeo mặt nạ này có một loại tình cảm dị dạng, trong lòng có chút không vui, dù sao nàng trên danh nghĩa đã là hôn thê của Tống Thanh, lúc này lại cùng một nam nhân khác mập mờ không rõ…
“Đúng là một tiểu yêu nữ xuất thân từ ma giáo.”
Trương Tam Phong âm thầm thở dài, đối với lão thì chính tà chi phân cũng chẳng phải là trọng yếu, nhưng lúc trước đệ tử thương yêu nhất là Trương Thúy Sơn cũng bởi vì yêu Ân Tố Tố của Thiên Ưng Giáo, đã khiến cho Du Đại Nham tàn phế, Trương Thúy Sơn tự vẫn, làm cho người đầu bạc thương tâm tiễn đưa kẻ đầu xanh, nên khó tránh khỏi đối với người trong ma giáo không có cảm tình gì.
Dù sao Trương Tam Phong dù sao cũng là nhân vật sống trên trăm năm, tâm tư rất nhanh liền rộng rãi: “Tiểu cô nương này ngay trước mặt ta mà dám chủ động biểu lộ tâm ý chân thực, xem ra cùng hôn sự của Thanh Thư chỉ sợ là thân bất do kỷ, nữ tử ma giáo quả nhiên là dám yêu dám hận, năm xưa nếu ta có dũng khí như vậy…”
Sờ sờ trong ngực đôi Thiết La Hán Thiếu Lâm, Trương Tam Phong chợt nhớ lại chuyện xưa của thuở thiếu niên mình, trong lòng ngược lại đối với Nhậm Doanh Doanh có một ý kính nể.
– Đã là như vậy, bần đạo sẽ không bao biện làm thay nữa.
Trương Tam Phong mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng nhẹ đẩy, cả người Nhậm Doanh Doanh liền quay trở lại trong ngực Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư sửng sốt nhìn lấy mỹ nhân trong ngực mình.
– Xuỵt! Không cần nói…
Nhậm Doanh Doanh đôi môi anh đào khẽ nhếch, đối với hắn lặng lẽ ra dấu.
Tống Thanh Thư mặc dù không biết nàng có ý tứ gì, nhưng cũng không có truy vấn, vừa nghĩ tới trong cơ thể nàng hàn độc nếu thời gian dài không có chân khí trấn áp, chỉ sợ hàn độc ngóc đầu trở lại thì lại càng thêm nghiêm trọng, vội vàng để tay lên người nàng dùng chân khí tiếp tục trấn áp.
“Sao… làm sao… lại để tay trên bụng mình chứ!”
Nhậm Doanh Doanh đỏ bừng cả khuôn mặt, xấu hổ dậm chân.
Tống Thanh Thư chỉ là xuất phát từ thói quen, sau khi để tay lên trên cái bụng bằng phẳng của nàng, đột nhiên phát hiện ánh mắt quỷ dị của Trương Tam Phong cùng với tất cả mọi người, lúc này mới phản ứng được, bất quá thực chất bên trong tâm của hắn vốn là chẳng có ngại ngùng gì, nghĩ tới Nhậm Doanh Doanh vốn chính là hôn thê của mình, nên cũng không có ý định thu tay lại.
– Thí chủ đến tột cùng là có còn muốn cùng với tiểu tăng so đâu hay không vậy?
Nhìn thấy Tống Thanh Thư lại bắt đầu trị liệu hàn độc cho Nhậm Doanh Doanh, Hư Trúc cau mày, nếu không phải vì kiêng kỵ Trương Tam Phong đứng một bên, nói không chừng hắn đã sớm tiến lên tiếp tục công rồi.
Gặp Tống Thanh Thư tự nhiên đưa tay đặt ở khu vực tư mật của Nhậm Doanh Doanh, mà Nhậm Doanh Doanh lại không có chút nào có ý tứ sinh khí lộ ra, Trương Tam Phong lại thở dài…
– Vị tiểu cư sĩ đang thay Nhậm cô nương trị thương, chỉ sợ là giờ không tiện động võ, ba vị đại sư có thể để cho bần đạo một chút tình mọn, chuyện hôm nay tạm thời coi như là bỏ quai?
Hư Trúc biến sắc, vội quay đầu hướng Phương Chứng đại sư và Huyền Trừng đại sư nhìn, võ công của hắn tuy cao, nhưng ở trong chùa dù sao bối phận thì quá thấp, đi ra ngoài bên ngoài, đương nhiên phải tuân theo ý tứ của hai người kia.
– Cái này…
Phương Chứng đại sư một mặt khó xử.
– Nếu sự tình này… Trương chân nhân đã mở miệng, đương nhiên bần tăng phải tòng mệnh, chỉ là lần này quan hệ đến…
Còn chưa nói xong, Huyền Trừng đại sư ngắt lời nói:
– Bần tăng tại trong chùa đã từng tu luyện qua thất thập nhị tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, có nhiều điều vẫn không hiểu, đã sớm muốn thỉnh giáo Trương chân nhân, chỉ tiếc là một thời gian dài Trương chân nhân một mực bế quan không ra. Hôm nay có may mắn được gặp Trương chân nhân hiện thân, mong rằng Trương chân nhân sẽ chỉ dạy nhưng nghi hoặc trong lòng.
Trương Tam Phong hơi ngạc nhiên, nghĩ thầm ngươi tu luyện thất thập nhị tuyệt kỹ mà có nghi hoặc, tại sao không hỏi cao tăng trong chùa, lại kiếm đến ta hỏi để làm gì?
Bất quá lão rất nhanh kịp phản ứng, đối phương đây là có ý châm chọc ngày xưa lão đã từng mang danh phản đồ Thiếu Lâm, học trộm thất thập nhị tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, rồi tách ra lập nên Võ Đang phái cho đến ngày nay.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensextv.moe/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/
Dù là Trương Tam Phong hàm dưỡng hơn người, cũng không nhịn được, có một chút động khí, năm xưa lão mặc dù đã từng ở tại Thiếu Lâm Tự phục thị Giác Viễn đại sư, nhưng đó chỉ là làm tạp dịch quét rác pha trà, không có quy y, cũng không bái sư, thì không thể nói là đệ tử của Thiếu lâm, võ công Võ Đang tất cả đều là do Trương Tam Phong dốc lòng sáng tạo, nhưng cuối cùng vẫn bị Thiếu Lâm Tự một mực tuyên bố bên ngoài là lão học trộm võ công của Thiếu Lâm, cũng làm cho võ học của Võ Đang phái bị long đong.
Tuy nhiên Trương Tam Phong tính tình hiền hòa, đồng thời cũng nghĩ đến lúc trước nếu không có Giác Viễn đại sư truyền lại cho mình Cửu Dương Chân Kinh, thì sau này tất cả võ công Võ Đang cũng không có chỗ nương tựa, nhưng nói mình võ công có được từ Thiếu Lâm, thì cũng không đúng.
Dù Trương Tam Phong rộng lượng đến đâu, cũng không chịu được Thiếu Lâm cứ lặp đi lặp lại nhiều lần mỉa mai tổn hại, lúc này lại bị Huyền Trừng đại sư chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, cũng có chút tức giận, nhàn nhạt đáp:
– Thất thập nhị tuyệt kỹ của Thiếu Lâm thì bần đạo không hiểu, tuy nhiên võ công có nên cũng từ trăm sông đổ về một biển, bần đạo năm gần đây có sáng tạo ra một bộ quyền kiếm, nếu đại sư có ý, thì hai phái của chúng ta có thể nghiên cứu trao đổi lẫn nhau một chút, ít nhiều gì cũng sẽ có thu hoạch.
Huyền Trừng đại sư hơi sững sờ, bản ý của lão là muốn thử thăm dò võ công Trương Tam Phong đến tột cùng cao đến bao nhiêu, nhưng đối phương lại nâng lên trao đổi võ công của hai phái, thì lão không dám đáp ứng, dù Huyền Trừng đại sư tuy tự phụ danh xưng đệ nhất nhân hai trăm năm qua của Thiếu Lâm, nhưng có thể bởi vì Trương Tam Phong cũng là nhân vật bán tiên trong chốn võ lâm chứ không phải là bình thường, nên Huyền Trừng đại sư cũng không có dám nắm chắc tất thắng, vạn nhất nếu thua, chẳng phải là liên lụy đến uy danh của Thiếu Lâm Tự sao?
Huyền Trừng đại sư có thể tu luyện được thập tam công phu tuyệt kỹ Thiếu Lâm, thì tuyệt không phải người ngu ngốc, rất nhanh liền có chủ ý, cao giọng nói:
– Thiếu Lâm, Võ Đang trao đổi võ công lẫn nhau một chút cũng tốt, chỉ bất quá Trương chân nhân là võ lâm tiền bối, nếu có thắng được bần tăng một trận cũng không khỏi làm tổn hại đến danh tiếng của Trương chân nhân, cũng rất khó đưa đến mục đích giao lưu, chi bằng bần tăng cùng Phương Chứng sư huynh và Hư Trúc cùng lúc thỉnh giáo với Trương chân nhân…
Huyền Trừng đại sư xưa nay tâm cao khí ngạo, nếu đổi lại để đối phó với bất kỳ ai khác, lão tuyệt không cùng người liên thủ đối địch, bất đắc dĩ vì uy danh của Trương Tam Phong quá cường thịnh. Mặc dù lão tự nghĩ lấy võ công của mình, nếu đơn đả độc đấu cũng chưa chắc là bị bại bởi đối phương, nhưng vì việc này quan hệ đến danh dự của Thiếu Lâm, nên lão không dám mạo hiểm một phen.
Phương Chứng đại sư hơi trầm ngâm, lão mặc dù cảm thấy lấy nhiều đánh ít thì có chút ám muội, nhưng những năm gần đây chúng tăng của Thiếu Lâm Tự một mực rất hiếu kỳ tu vi của Trương Tam Phong tột cùng đã đến mức độ nào, có thể vì từ lâu Trương Tam Phong đã không hạ sơn, trên giang hồ có chuyện gì cũng là do một đám đệ tử ứng phó, Thiếu Lâm Tự có muốn điều tra võ công của Trương Tam Phong cũng không có cơ hội, bây giờ lần này cơ hội này ngàn năm một thuở, Phương Chứng đại sư đương nhiên không muốn bỏ lỡ.
Về phần Hư Trúc, có thể cùng Trương Tam Phong thuộc dạng võ lâm thần thoại so chiêu, hắn cao hứng còn không kịp, làm thế nào mà lại có thể cự tuyệt?
Gặp ba tăng cùng nhau ăn ý, Tống Thanh Thư giận dữ:
– Hay cho Thiếu Lâm Tự, muốn nhiều người đánh một người a? Đã nói theo bối phận tính toán, hai vị đại sư kia cũng coi như tiền bối của tại hạ, nếu tại hạ trợ Trương chân nhân một chút sức lực, hai vị chắc hẳn không có gì để nói chứ.
Theo Tống Thanh Thư, vô luận là Huyền Trừng, Phương Chứng hoặc là Hư Trúc, trong giang hồ đều là những nhân vật cao cấp trong đám cao thủ, lấy tu vi trước mắt của mình, đối phó với một người đương nhiên không có vấn đề, nếu cùng lúc đối phó với hai người thì cũng có thể tự vệ được, nhưng nếu đối phó với ba người liên thủ, thì chỉ có một đường chạy trốn xa là chắc nhất. Trương Tam Phong tuy có một thân tu vi thông thần, nhưng dù sao cũng đã ngoài trăm tuổi, vạn nhất nửa chừng có cái gì sơ xuất…
Huyền Trừng đại sư cười lạnh nói:
– Trương Chân Nhân trong võ lâm thân phận cao đến chừng nào, sao lại cùng với người khác liên thủ đối địch chứ?
Tống Thanh Thư còn muốn nói, thì Trương Tam Phong khẽ cười nói:
– Đa tạ hảo ý của tiểu huynh đệ, bất quá bọn họ ba người nếu muốn thắng qua bần đạo, thì cũng không dễ dàng đâu…
Tống Thanh Thư ngẩn ra, nghe ngữ khí của Trương Tam Phong, tựa hồ không có để quan tâm đến ba người kia liên thủ như thế nào, hắn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên:
– Là do tiểu bối càn rỡ, Trương Chân Nhân xin mời.
Huyền Trừng đại sư cũng có cảm giác bị Trương Tam Phong khinh thị, âm thầm tức giận, trầm giọng nói ra:
– Đã là như vậy, bần tăng đắc tội.
Nói xong tăng bào liền phồng to lên, cả người hóa thành một đạo kim quang hướng đến Trương Tam Phong đánh tới.
Phương Chứng đại sư cùng Hư Trúc liếc nhau, cũng không có cùng theo xuất thủ, dù sao bọn họ đối với tu vi của Huyền Trừng đại sư thì cực kỳ yên tâm, trước hết để cho lão thăm dò một chút thực lực của đối phương cũng tốt.
Huyền Trừng đại sư chưởng phóng ra đến một nửa, thì giữa sân đã nổi lên một luồng cuồng phong, bụi cát trên mặt đất cũng bị cuốn lấy quần vũ đầy trời, dù cho chưởng lực chỉ có tập trung đến mục tiêu là Trương Tam Phong, quần hùng giữa sân vẫn là bị sức ép của chưởng lực làm cho từng bước lui lại.
Nhậm Doanh Doanh ai da một tiếng, liền nhắm mắt nhẹ nhàng vùi đầu ở trong lồng ngực Tống Thanh Thư tránh né bão các đầy trời, nghe được trên người nàng nhàn nhạt mùi thơm, Tống Thanh Thư lần đầu tiên đối với Huyền Trừng đại sư có ấn tượng tốt: “Lão hòa thượng này hộ công giúp mình thật tốt…”
Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng kinh hô của Ô Vân Châu, Tống Thanh Thư quay đầu nhìn lại, thì thấy cả thân người của nàng nghiêng ngả, hắn đương nhiên không muốn để cho nàng bị té nhào trên mặt đất gây ra thương tổn, liền đưa ra một cánh tay khác vươn dài ra nắm lấy bờ eo của Ô Vân Châu ôm trở về.
– Cảm ơn cao nhân…
Ô Vân Châu sắc mặt đỏ lên…
Về phần A Tử, thì Du Thản Chi liền xuất hiện che chắn tại trước người nàng, thay nàng ngăn trở bão cát mịt mù, cho nên không cần Tống Thanh Thư quan tâm đến.
Tống Thanh Thư cũng không rảnh quan tâm đến tâm tư của các nàng, mà lực chú ý lực tập trung vào cuộc chiến của hai người kia, mặc dù hắn đối với võ công của Trương Tam Phong cũng vô cùng yên tâm, cho dù là Huyền Trừng đại sư không phải là cao thủ bình thường.
Gặp phải Huyền Trừng đại sư thanh thế dọa người đánh tới, Trương Tam Phong mỉm cười, cũng không có ý né tránh, mặc cho đối phương nhất chưởng bổ tới, chờ đến khi thủ chưởng đối phương đánh sắp trúng người, thì chậm rãi giơ tay lên hướng đến cổ tay đối phương nắm qua.
Do là lập tức muốn công kích đối phương từ xa, cho nên chưởng lực của Huyền Trừng đại sư đã phóng xuất ra ngoài, khi đến mục tiêu thì bão cát giữa sân liền giảm đi rất nhiều. Lúc này đây tất cả mọi người, ngay cả công Ô Vân Châu là người không biết võ đều có thể nhìn thấy rõ ràng động tác của Trương Tam Phong, động tác chuyển động thực sự là quá chậm, thậm chí Ô Vân Châu thấy nếu mình làm động tác đưa tay so với Trương Tam Phong thì còn phải nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng để cho những người chung quanh mở rộng tầm mắt đó là… Trương Tam Phong đưa tay rõ ràng chậm rãi lạ thường, thế mà lại kịp lúc nâng cổ tay của Huyền Trừng đại sư hướng bên cạnh đẩy qua, ngay lập tức Huyền Trừng đại sư cảm thấy trên cổ tay một làn nhu lực truyền đến, cả người liền đứng không vững, hướng một bên lảo đảo.
Nhậm Doanh Doanh quay đầu liếc nhìn một chút, thầm suy nghĩ:
“Trương Tam Phong một chiêu này tuy nhìn thấy chậm nhưng thật ra thì lại quá nhanh, so với vị cao nhân này vừa rồi dùng kiếm kia, cách xuất chiêu có chỗ tương tự, chẳng lẽ cao nhân này tu vi đã đạt tới cảnh giới như Trương Tam Phong sao a?”
Huyền Trừng đại sư kinh hãi, vội vàng dùng thân pháp nhảy lên, kéo giãn ra khoảng cách với đối phương, Trương Tam Phong cũng không truy kích, nhìn chung quanh những tàng lá cây bị chưởng phong Huyền Trừng đại sư chấn vỡ, không khỏi khen:
– Bàn Nhược Chưởng, quả nhiên không hổ là chưởng pháp cao thâm nhất trong Thiếu Lâm tự.
Huyền Trừng đại sư hừ một tiếng, chiêu thứ nhất đã bị chật vật như vậy, Trương Tam Phong còn khích lệ, lời nói nghe qua đương nhiên thấy chói tai cực kỳ. Tuy một chiêu này thất bại thì lão cũng không có quá để ở trong lòng, dù sao chỉ là một chiêu thăm dò mà thôi, Huyền Trừng đại sư bất quá chỉ dùng năm thành công lực, mà thật chất đó cũng chỉ là hư chiêu.
Phương Chứng hắng nhẹ một tiếng:
– Bần tăng tu luyện Thiên Thủ Như Lai Chưởng nhiều năm qua, xin mời Trương chân nhân chỉ giáo.
Nói xong liền nhẹ nhàng đánh ra nhất chưởng.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://truyensextv.moe/
Phương Chứng đại sư đẩy ra một chưởng này nhìn qua chiêu thức thì tầm thường, nhưng khi chưởng đến nửa đường, bỗng nhiên lay động, lập tức một chưởng biến thành hai chưởng, hai chưởng biến bốn chưởng, bốn chưởng biến tám chưởng…
Tả Lãnh Thiền nhìn thấy thì trầm ngâm không nói, nghĩ thầm Phương Chứng đại sư mỗi một chưởng kích ra, đến nửa chừng, đã biến hóa thành mấy phương vị, chưởng pháp biến hóa ngoài dự đoán, từ trước đến giờ chưa từng thấy qua, xem ra Tung Sơn phái cùng Thiếu Lâm tự nội tình thật sự so ra kém xa.
Thấy trên mặt Trương Tam Phong vẫn mỉm cười, vẫn không chống đỡ, Phương Chứng đại sư không khỏi ngạc nhiên một chút, bộ chưởng pháp này biến đổi hai, hai biến bốn, bốn biến tám, nếu như địch nhân xuất thủ cắt ngang chậm, chỉ cần khoảng thời gian càng trễ, thì thủ chưởng liền có thể từ tám tám chưởng biến mười sáu chưởng, tiến tới huyễn hóa thành ba mươi hai chưởng, chưởng số càng nhiều, thì ảo chưởng cũng liền càng mạnh, uy lực cũng lại càng lớn, nếu xuất sử đến như trong truyền thuyết thì sẽ biến hóa đến cả ngàn chưởng, địch nhân lúc đó đã hoa mắt, không có phản ứng kịp thì thân đã trúng vô số chưởng.
Trương Tam Phong đã không xuất thủ, Phương Chứng đại sư càng vui mừng ung dung thi triển chưởng pháp, dần dần biến ảo đến một trăm hai mươi tám chưởng, cảnh giới này đã là cực hạn của Phương Chứng đại sư, trong truyền thuyết luyện đến cảnh giới tối cao của Thiên Thủ Như Lai Chưởng thì có thể xuất ra một ngàn lẻ hai mươi bốn chưởng, trong vòng mấy trăm năm qua Thiếu Lâm Tự không có một người có thể đạt tới cảnh giới như vậy, Phương Chứng huyễn hóa phóng ra được một trăm hai mươi tám chưởng đã là trước giờ chưa từng có.
Nhìn thấy chưởng ảnh đầy trời chụp tới, Trương Tam Phong hai tay hơi khẽ nâng lên, trước người thong dong hai bàn tay vẽ trên không trung mấy lần, loáng thoáng hiện ra một hình thái cực đồ, vô số chưởng ảnh đụng phải hình dạng thái cực đồ liền giống như hoa tuyết gặp phải ánh thái dương gay gắt, chỉ một thoáng đã biến mất vô ảnh vô tung.
Mọi người thấy hoa mắt, đến khi hướng giữa sân nhìn kỹ lại, thì thấy song chưởng của Phương Chứng đại sư đã bị Trương Tam Phong hai tay khóa lại, chỉ cần hơi vận lực, đôi tay này của Phương Chứng đại sư chỉ sợ không gánh nổi.
– Đa tạ…
Trương Tam Phong nhìn Phương Chứng đại sư, hai tay nhấc lên, Phương Chứng liền có cảm giác một làn nhu lực truyền đến, cả người Phương Chứng đại sư lập tức liền bay trở về chỗ cũ.
Nhìn thấy hai đại cao thủ của Thiếu Lâm đều là một chiêu đã bị bại, giữa sân mọi người kinh hoàng, Hư Trúc trầm mặc không nói, trong lòng suy nghĩ: “Lấy chiêu thức mà nói, ta khẳng định thắng không bằng trăm năm kinh nghiệm của lão, nhưng nếu như so đấu nội lực, bằng vào Bắc Minh Thần Công, chưa hẳn không có cơ hội…”
Trong lòng hạ quyết tâm, Hư Trúc xoay người hành lễ nói:
– Tiểu tăng xin thỉnh giáo Trương Chân Nhân một chút về nội công.
Nói xong hai chưởng chậm rãi hướng đến phía Trương Tam Phong đẩy ngang qua.
Tống Thanh Thư liền vội nhắc nhở:
– Trương Chân Nhân cẩn thận, đây là Bắc Minh Thần Công, chuyên hút lấy nội lực!
Trương Tam Phong tuy tu vi vang dội cổ kim, nhưng nếu không có phòng bị, cũng rất có thể bị lật thuyền trong mương.
– Bắc Minh Thần Công?
Trương Tam Phong khẽ giật mình, phảng phất nhớ lại điều gì.
Vẫn thấy Trương Tam Phong không có chút nào phòng bị, Hư Trúc cũng mừng thầm, đưa tay dính sát song chưởng Trương Tam Phong, thôi động Bắc Minh Thần Công cuồng hút, nhưng mặc dù hắn dốc hết sức bình sinh, cũng không hút được một chút nào nội lực của Trương Tam Phong.
Nguyên lai Trương Tam Phong tu luyện trăm năm, một thân nội lực sinh sôi không ngừng, tuần hoàn luân chuyển qua lại, chân khí trong đan điền giống như hương khói lượn lờ, nhàn nhã tự tại, đã đạt tới cảnh giới hư vô mờ mịt nhưng lại nồng đậm, ngoại lực bên ngoài không có khả năng rung chuyển.
Trương Tam Phong lẳng lặng nhìn Hư Trúc:
– Tiểu sư phụ, ngươi cùng Tiêu Dao phái có quan hệ như thế nào?
Hư Trúc thấy Bắc Minh Thần Công không có hiệu lực, đang thấp thỏm lo âu, nghe vậy vô thức đáp trả:
– Cái gì là Tiêu Dao phái? Tiểu tăng chưa từng biết qua.
Nhìn thần sắc hắn không giống làm bộ, Trương Tam Phong khẽ nhíu mày, chưởng lực nhẹ xuất, làm hắn chấn động quay trở về, cũng không nói gì, chỉ là trầm ngâm không nói, tựa hồ đang ưu phiền về chuyện gì.
Huyền Trừng đại sư tuy vẫn còn có chút không phục, cho là mình không dùng toàn lực, cho nên Trương Tam Phong trả chiêu hời hợt, nhưng mỗi lần Trương Tam Phong đáp trả chỉ sử xuất một chiêu, cũng đã bức lui ba người, hiển nhiên Trương Tam Phong cũng không có xuất ra toàn lực, lão làm gì mà không biết tự lượng sức mình, đành phải ôm quyền nói với Trương Tam Phong:
– Hôm nay nhìn thấy thần công của Trương Chân Nhân, bần tăng thực sự bội phục. Chỉ là Dịch Cân Kinh của tệ tự bị vị thí chủ này làm của riêng, mong rằng Trương Chân Nhân làm chủ.
– Dịch Cân Kinh?
Trương Tam Phong sững sờ, hoài nghi liếc nhìn Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư vội đem chân tướng giải thích một lần, Trương Tam Phong trầm ngâm một lát, nói ra:
– Vừa rồi mấy vị đại sư cố chấp gây nên chuyện không ổn, có thể là vì Dịch Cân Kinh là chi vật của Thiếu Lâm, nếu không trả lại, cũng không thể nào nói được cái gì với họ.
– Đã là Trương Chân Nhân mở miệng, tiểu bối sao lại dám không nghe.
Tống Thanh Thư mỉm cười, quay người nói với A Tử.
– A Tử, hãy nói với Du thiếu hiệp mang Dịch Cân Kinh tới đây đi.
– Vâng.
A Tử bĩu môi, có chút gượng ép đi đến trước mặt Du Thản Chi.
Cứ việc nhìn thấy tiên nữ trong lòng nghe theo lời nói của Tống Thanh Thư như thế, Du Thản Chi trong lòng rất khó chịu, liền nghĩ đến cuốn bí kíp trả lại cho Thiếu Lâm Tự còn hơn, dù sao cũng hơn là A Tử cầm lấy hiến tặng cho Tống Thanh Thư, cho nên liền dứt khoát móc bí kíp ra đưa cho nàng.
A Tử tay cầm bí kíp Dịch Cân Kinh đi đến trước mặt Tống Thanh Thư, nàng dùng thân thể ngăn trở ánh mắt người chung quanh, âm thầm đem cuốn Dịch Cân Kinh cất nhanh vào trong ngực, thuận tay xuất ra một cuốn sách khác không biết là bí kíp gì, đưa tới trong tay Tống Thanh Thư, cố ý lớn tiếng nói:
– Chủ nhân, mấy gã xú hòa thượng nhìn qua giống như lòng dạ từ bi, nhưng trên thực tế cùng với đám người Tung Sơn phái cũng là cá mè một lứa a, vừa rồi bề ngoài thì bình chân như vại, nhưng lại là lệch đỡ, âm thầm tương trợ cho những sát thủ Tung Sơn phái này, bây giờ chủ nhân còn thật muốn đem cuốn bí kíp trả lại cho bọn họ sao?
Chú ý tới động tác A Tử, Tống Thanh Thư nhãn tình sáng lên, tâm hữu linh tê cùng phối hợp nói ra:
– Cuốn Dịch Cân Kinh này dù sao cũng là chi vật của Thiếu Lâm, chúng ta cũng không thể nào bá chiếm không trả, tuy nhiên ngươi nói cũng không sai, những lão xú hòa thượng này rồi cũng phải trả giá đắt. Ầy, lão hòa thượng, tiếp lấy…
Nói xong liền đem cuốn kinh thư hướng đến phương hướng Huyền Trừng đại sư đang đứng quăng tới.
Nghe được hắn lời nói, Huyền Trừng đại sư đã cảm thấy ẩn hiện có chút gì đó không ổn, tuy nhiên nhìn thấy kinh thư đang bay tới, vô thức đưa tay chụp lấy, ai ngờ cuốn kinh thư vừa chạm đến tay, liền phát giác được phía sau quyển kinh thư ẩn giấu một làn ám kình.
– Hỏng rồi!
Huyền Trừng đại sư kinh hô lên.
“Ầm!”
Trong tay kinh thư đột nhiên nổ tung ra tan nát, hóa thành bột mịn rơi lả tả trên đất.
– Ngươi…
Nhìn lấy theo kinh thư hóa thành bột phấn đang bay tung tóe, ngay cả ghép lại cũng làm không được, Huyền Trừng đại sư giận dữ, hung hăng trừng mắt Tống Thanh Thư.
– Ây da… lão hòa thượng có phải luyện nhiều công phu cương mãnh, cho nên không cẩn thận, một bản kinh thư yếu ớt, làm sao chịu được khí lực một trảo của lão hòa thượng lớn như vậy chứ?
Tống Thanh Thư cũng kinh hô lên, tựa như cùng mình không hề có mối liên quan gì cả vậy…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/05/2021 11:29 (GMT+7) |