– Ta nếu như là đã cứu người, thì không có đạo lý bỏ dở nửa chừng đâu.
Tống Thanh Thư cũng không để ý tới lời của nàng thỉnh cầu, chỉ càng không ngừng hướng trong cơ thể nàng chuyển vận chân khí để áp chế Hàn Độc.
– Cứ tiếp tục như thế này thì cao nhân càng nguy hiểm a.
Nhậm Doanh Doanh há không biết trong lúc này hung hiểm đến như thế nào, Tả Lãnh Thiền cố ý kích hắn cứu mình để hao phí nội lực, đã vậy hắn còn phải ngăn cản nhiều cao thủ như vậy, võ công cao để cỡ nào, rồi cũng bị kiệt lực mà chết.
– Ta tự biết mình có chừng mực.
– Chậc… chậc… tốt một đôi tình chàng ý thiếp a.
Tiếng nói trong trẻo trước đó lại vang lên, mọi người lúc này mới kịp dò xét qua, chỉ thấy một cô nương trẻ tuổi mặc tử sam đang đứng tại bên người tên thiết đầu kia, dung nhan tuyết bạch, mỹ mạo xinh đẹp, một đôi mắt to đen lúng liếng, chỉ có điều mặt mũi tràn đầy chi khí tinh quái, không giống như là một nữ tử khuê tú của Trung Nguyên.
Tống Thanh Thư thở dài, lập tức lạnh lùng nhìn chằm chằm cô nương kia.
– Đinh Xuân Thu thật sự là độ lượng, các ngươi phản bội sư môn, thế mà lão đến bây giờ còn chưa có thanh lý môn hộ.
Tống Thanh Thư lần trước tại đại hội Kim Xà đã gặp Du Thản Chi, biết hắn lại là môn hạ của Đinh Xuân Thu, một mực rất kỳ quái, bây giờ nhìn thấy cô nương này, lập tức liền hiểu được. Có thể làm cho Du Thản Chi nói gì nghe nấy ngoại trừ A Tử thì còn có ai?
Cô nương kia biến sắc:
– Ngươi nhận thức chúng ta?
Tống Thanh Thư hừ một tiếng, không để ý đến nàng, quay đầu nhìn về phía Phương Chứng đại sư:
– Nghe qua Phương Chứng đại sư là người nhân hậu, hôm nay gặp mặt, thực sự là có chút hữu danh vô thực…
Phương Chứng đại sư há hốc mồm, lắc đầu, một mặt xấu hổ:
– Các hạ trách cứ cũng phải…
Tả Lãnh Thiền lại ở một bên cười lạnh nói:
– Phương Chứng đại sư vừa rồi muốn xuất thủ cứu cô nương kia, nhưng vì các hạ muốn nhân cơ hội lấy tính mạng Tả mỗ, do Phương Chứng đại sư đứng gần hơn nên đành phải cứu lấy Tả mỗ trước, sự tình xảy ra chẳng qua là do các hạ gieo gió gặt bão.
– Sự thực như thế nào, thì trong lòng dạ tại hạ và các hạ đều biết rõ.
Tống Thanh Thư khinh thường nói, đến bây giờ hắn cũng nhìn không ra Tung Sơn Phái âm thầm cùng Thiếu Lâm đạt thành cái thỏa thuận gì, nếu không phải vậy thì Phương Chứng đại sư là người hiền lành tại sao lúc nào cũng che chở Tả Lãnh Thiền.
Tả Lãnh Thiền hơi đỏ mặt, không để ý tới hắn, ngược lại hướng Du Thản Chi đi qua:
– Tại hạ Tung Sơn Tả Lãnh Thiền, vị này có phải chính là ngày trước trong đại hội Kim Xà đã cùng Tấn Dương đại hiệp nhất chiến Du thiếu hiệp?
– Đúng… là… vãn bối.
Du Thản Chi biết Tả Lãnh Thiền trong chốn võ lâm là người có thân phận lớn, thấy lão thế lấy lễ tương giao, nên có chút thụ sủng nhược kinh.
– A… lão chính là minh chủ của Ngũ Nhạc Kiếm Phái phải không?
A Tử tò mò quan sát Tả Lãnh Thiền vài lần, trong lòng âm thầm suy nghĩ: “Hừ, tại trong Tinh Túc phái vì ta là tiểu sư muội, nên ai cũng khi dễ ta, hắc… hắc, từ khi biết đến tên thiết đầu quái này, ngay cả minh chủ Ngũ Nhạc cũng phải hành lễ…”
Thấy A Tử một mặt đắc ý, Tả Lãnh Thiền trong lòng bực bội, bất quá lão đã là cáo thành tinh, mắt thấy tên thiết đầu này đối với nàng nói gì nghe nấy, bây giờ đang muốn liên hợp cùng với Du Thản Chi kề vai chiến đấu, đương nhiên sẽ không đem bất mãn lộ ra ngoài, ngược lại còn tán dương:
– Du thiếu hiệp không chỉ có võ công cao cường, còn có một cô nương xinh như hoa như ngọc làm bạn, thật là khiến người hâm mộ.
Du Thản Chi đỏ mặt, vội nói:
– A Tử sư tỷ không phải… ta sao dám… trèo cao.
Nhưng trong lòng thì khó mà ức chế sự ưa thích.
Trông thấy bộ dáng Du Thản Chi, A Tử nhíu mày, nghĩ thầm:
“Nếu không phải đang bị lão tặc Đinh Xuân Thu đuổi giết, mình đành dựa vào hắn võ công của hắn bảo hộ, bổn cô nương há có thể cùng loại người quái dị này lăn lộn cùng một chỗ.”
– Nam tài nữ mạo, há có thể gọi là trèo cao?
Nhìn lấy thiết đầu của Du Thản Chi, Tả Lãnh Thiền cố nén buồn nôn, che giấu lương tâm khích lệ hắn, thẳng đến làm cho Du Thản Chi bị thổi phồng đến chóng mặt, lão đột nhiên lời nói xoay chuyển.
– Chỉ là nếu Du thiếu hiệp muốn đơm hoa kết trái, chỉ sợ là có một ngày sẽ bị cây cọc kia cướp đi a.
– Cái gì cướp đi?
Bị Tả Lãnh Thiền một trận thổi phồng, Du Thản Chi đã bắt đầu hoang tưởng đến cảnh tượng một ngày cùng A Tử thành thân, đột nhiên nghe lão nói như vậy, ánh mắt bên trong liền lộ ra vẻ hung hãn.
– Du thiếu hiệp vừa rồi chắc hẳn cũng thấy được võ công người kia.
Tả Lãnh Thiền chỉ về phía của Tống Thanh Thư.
– Hai vị ngày hôm nay đã đắc tội với hắn như vậy, nếu hắn hôm nay đào thoát được, chỉ sợ hai vị ngày sau ăn không ngon ngủ không yên, thế thì nói gì đến đơm hoa kết trái chứ.
Tả Lãnh Thiền lần này lừa gạt Du Thản Chi vẫn được, chỉ có A Tử cổ linh tinh quái há không biết rắp tâm của lão là cái gì. Tuy nhiên nàng từ thuở nhỏ tại trong Tinh Túc phái lớn lên, nên sớm đã học được đạo lý trảm thảo trừ căn, hôm nay không thừa dịp cơ hội thật tốt này diệt trừ người kia, ngày khác sợ rằng đúng là sẽ rất phiền phức, vì thế A Tử cũng không có đâm thủng tâm tư của Tả Lãnh Thiền, ngược lại cười nhẹ nhàng nói thêm vào:
– Sư đệ, Tả chưởng môn nói rất có đạo lý, nếu hôm nay không diệt trừ được hắn, ta chỉ sợ mỗi ngày đi ngủ sẽ đều không an ổn.
Đồng thời trong lòng cũng hối hận, sớm biết cô nương kia có một tòa núi lớn để dựa như thế, mình tại sao lại đi trêu chọc nàng làm gì…
Nghe A Tử cũng nói như vậy, Du Thản Chi mắt liền lộ ra hung quang nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư:
– A Tử sư tỷ muốn ngươi chết, thì ngươi đi chết đi…
Vừa dứt lời, liền hóa thành một cơn hắc phong hướng đến Tống Thanh Thư bổ nhào qua.
Tả Lãnh Thiền đại hỷ, vội vàng tung ra trường kiếm cùng lúc đánh tới.
Trong khoảng thời gian Tả Lãnh Thiền du thuyết Du Thản Chi, Tống Thanh Thư đang bận trấn áp hàn độc trong thân thể của Nhậm Doanh Doanh, do chưởng lực của Du Thản Chi ngoại trừ âm hàn lại còn ẩn chứa kịch độc, trong lúc này đã xâm nhập đến kinh mạch của Nhậm Doanh Doanh, Tống Thanh Thư chỉ có thể dốc hết sức sức lực để dần dần ổn định tình huống của Nhậm Doanh, tạm thời để hàn độc không còn xâm lấn thêm vào kinh mạch của nàng, trong lòng của hắn rõ ràng, chỉ cần mình thu hồi lại nội lực, hàn độc đang bị đè ép lập tức liền sẽ tuôn ra, đến lúc đó chỉ sợ là Nhậm Doanh Doanh…
Gặp Du Thản Chi cùng Tả Lãnh Thiền đồng thời công tới, Tống Thanh Thư lạnh hừ, một cái tay tiếp tục để trên thân người của Nhậm Doanh Doanh, tay còn lại thì phóng xuất chỉ chưởng hóa giải thế công của hai người kia.
Trong nháy mắt, ba người đã giao thủ mười mấy chiêu, Tả Lãnh Thiền kinh hãi khi thấy hai người tấn công như vậy mà không một chút nào chiếm được thượng phong.
Giữa sân mọi người càng là hoảng sợ, nhìn thấy Tống Thanh Thư chỉ có thể sử dụng một tay, một tay truyền chân khí qua cho Nhậm Doanh Doanh bên cạnh, thân pháp của hắn hắn lảng tránh xê dịch đều làm không được, trong cục diện bất lợi, đứng trước lưỡng đại cao thủ tuyệt đỉnh giáp công, vậy mà vẫn không có bên dưới hạ phong, người này võ công đến tột cùng là cao bao nhiêu đây?
Trong giang hồ lúc nào xuất hiện một cao thủ như vậy?
Tống Thanh Thư lại là cau mày, nguyên lai mặc kệ là Tả Lãnh Thiền hay là Du Thản Chi, nội lực cũng đều âm hàn vô cùng, mình tuy không sợ, nhưng nếu đánh lâu dài như vậy thì không gian chung quanh hàn khí sẽ tăng lên mấy phần, hàn độc trong người của Nhậm Doanh Doanh chưa có trấn áp được, bây giờ tựa hồ đang được liên thông, bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, Tống Thanh Thư đanh phải dồn thêm nội lực vào đến trong cơ thể nàng.
Du Thản Chi cho dù có nội lực hùng hồn quái dị, nhưng dù sao kinh nghiệm đối địch còn thấp, nên cũng không có phát giác được cái gì dị thường, ngược lại Tả Lãnh Thiền nhạy bén cảm thấy được chiêu thức của Tống Thanh Thư chợt yếu đi mấy phần, nhìn thấy Nhậm Doanh Doanh ở bên cạnh hắn, liền mở miệng nói ra:
– Công kích Nhậm Doanh Doanh!
Vừa dứt lời, mình chiêu thức nửa đường chuyển biến, hướng trên thân Nhậm Doanh Doanh đánh tới.
Tống Thanh Thư giận dữ:
– Họ Tả kia, uổng cho ngươi là nhất phái tông sư…
Tả Lãnh Thiền mắt điếc tai ngơ, một chiêu lại một chiêu toàn hướng về phía Nhậm Doanh Doanh công tới, hiệu quả đã rất rõ ràng, Tống Thanh Thư không còn cách nào bảo trì được tư thái mây trôi nước chảy như trước đó, có mấy lần vì bảo vệ Nhậm Doanh Doanh, lộ ra vô cùng chật vật.
– Cao nhân… ngươi mau buông tiểu nữ ra đi, nếu tiếp tục như vậy nữa ngươi cũng sẽ mất mạng.
Nhậm Doanh Doanh vội nói, đôi mắt đã có chút đỏ, từ nhỏ đến lớn, bên người nàng xưa nay không thiếu người liều chết bảo hộ cho nàng, nhưng có thể bởi vì nàng có thân phận Thánh Cô mà thôi, chứ không có ai vì bản thân nàng mà lựa chọn nguy hiểm đến sinh mệnh của mình để bảo vệ nàng.
– Ta thay cô nương áp chế hàn độc, mau nhanh cơ hội này chuyên tâm bức độc, đừng suy nghĩ bậy bạ, trong lúc ta vẫn còn ứng phó được.
Tống Thanh Thư nhàn nhạt đáp.
Nhậm Doanh Doanh đôi môi mím thật chặt, trong nội tâm nàng rõ ràng, cho dù có đối phương tương trợ, mình muốn đem hàn độc trong người bức ra, ít nhất cũng phải mấy canh giờ, trong khoảng thời gian dài như vậy, hai người chắc cũng đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhậm Doanh Doanh đột nhiên để ý tới, có mấy lần rõ ràng hắn có thể nhẹ nhàng tránh thoát qua khi chiêu thức của đối phương công tới, nhưng vì bảo vệ cho mình, lại đành lựa chọn đón đỡ, mỗi một lần đón đỡ, chiêu thức của hắn liền bị giảm đi mấy phần, còn muốn hồi phục thì phải có thời gian tránh né…
Võ công của nàng tuy không tính là tuyệt đỉnh, nhưng từ thuở nhỏ lớn lên giữa một rừng cao thủ trên đỉnh Hắc Mộc Nhai, nên nhãn lực lại là cực kỳ cao minh, lập tức nhìn ra hắn đang bị chân khí hàn phong của đối phương làm cho ảnh hưởng.
Nhậm Doanh Doanh rõ ràng nếu tiếp tục như vậy, sẽ tới thời điểm hắn sẽ không chống đỡ nổi nữa, do dự một chút liền đỏ mặt nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói ra:
– Cao nhân không cần tử thủ cho đến chết ở bên cạnh tiểu nữ như vậy, có thể… có thể cứ đem tiểu nữ ôm sát vào trong ngực, nếu làm như thế thì cao nhân có thể dùng thân pháp xê dịch né tránh được rồi.
Nếu là bình thường, Nhậm Doanh Doanh luôn da mặt mỏng, tuyệt đối là sẽ không đối với bất kỳ một người nam nhân nói ra những lời này, dù cho đối phương là Lệnh Hồ Xung cũng không được. Có thể nàng thấy vị cao nhân này vì bảo vệ mình, tình thế càng lúc càng nguy hiểm, bây giờ mình có chết thì cũng đã là không quan trọng, nhưng nếu làm liên lụy đến vị cao nhân này, thì cho dù có chết đi cũng không chuộc lại mối ân tình này.
Lời vừa ra khỏi miệng, Nhậm Doanh Doanh liền đỏ ửng hai gò má, trong lòng thì âm thầm cảm thán: “Vị cao nhân này quả thật là chính nhân quân tử, lâu như vậy thay mình thúc đẩy nội lực trị thương, cũng không hề có chạm qua chỗ khác trên thân thể ta. Nếu như là Tống Thanh Thư tên hỗn đản kia ở đây, thì sẽ nhân cơ hội này sờ soạng toàn thân ta đến mấy lần rồi…”.
Nhìn thấy Nhậm Doanh Doanh biểu lộ lúc ngượng ngùng rồi lại một hồi phẫn nộ, Tống Thanh Thư nào biết được trong lòng nàng lúc này đang đem chính bản thân hắn ra mà mắng rủa giày vò một trận…
Mặc dù như thế, Tống Thanh Thư lại tựa như tâm ý tương thông thầm mắng mình: “Cứ giả làm phong phạm cao nhân làm chi đến quá mức, biện pháp đơn giản như vậy mà mình lại không nghĩ tới…”
Cánh tay mở ra, Tống Thanh Thư liền đem Nhậm Doanh Doanh tựa gọn vào trong ngực, cánh tay vòng qua vòng eo, bàn tay nhẹ nhàng đè vào trên bụng dưới nàng, tiếp tục liên tục không ngừng thúc đẩy nội lực áp chế hàn độc trong cơ thể nàng.
Nhậm Doanh Doanh khẽ cắn môi, trong lòng âm thầm tức giận: “Làm sao lại đặt bàn tay ngay tại chỗ khó xử như thế chứ?” Tuy nhiên tình hình đang khẩn cấp, nàng cũng không quản được nhiều như vậy, vì để giảm bớt sức lực hắn gánh vác, nàng duỗi ra hai cánh tay ngọc quấn lên trên cổ của hắn, cả người phảng phất y như là chim non nép vào rúc người vào trong ngực của Tống Thanh Thư.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensextv.moe/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/
Ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong ngực, trong mũi lại ngửi được mùi thơm từ trong cô thể nàng, Tống Thanh Thư tinh thần đại chấn, cười vang nói:
– Nhâm cô nương, cho ta mượn đoản kiếm dùng một chút.
Hắn tự thân có mộc kiếm, thế nhưng nếu xuất ra thì mục tiêu sẽ phơi bày ngoài ánh sáng, bây giờ trong giang hồ thiên hạ còn có ai mà không biết vũ khí của hắn là một thanh kiếm gỗ? Một khi lấy ra, có tận lực che giấu tung tích nếu lỡ lộ ra thì cũng thôi, điều khiến cho Tống Thanh Thư lo lắng là vạn nhất Nhậm Doanh Doanh biết hắn là Tống Thanh Thư, nàng liền cự tuyệt để hắn trị liệu thì sẽ như thế nào đây? Dựa theo mối quan hệ trước đó của hai người mà suy xét, nếu phát sinh loại tình huống này thì chắc chắn là nàng sẽ thà chết chứ không cầu hắn.
Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, Tống Thanh Thư đối với Nhậm Doanh Doanh cũng đều tràn ngập hảo cảm, vì thế hắn không bao giờ muốn nhìn thấy nàng hương tiêu ngọc vẫn.
– Cao nhân… cự tự cầm lấy đi… đoản kiếm ở trong ngực… tiểu nữ.
Nhậm Doanh Doanh lúc này hai tay đang ôm lấy cổ của hắn, đoản kiếm lại đã nhét vào trong ngực, bây giờ hắn đang né tránh chiêu thức của đối phương xê dịch kịch liệt, nàng lo sợ nếu buông lỏng tay, thì cả người liền sẽ ngã xuống, hắn khẳng định lại phải cứu mình, vạn nhất bị địch nhân thừa cơ công kích liền xong.
“Sự cấp phải tòng quyền!” Nhậm Doanh Doanh hàm răng cắn chặt, yên lặng tự nhủ.
Tống Thanh Thư khẽ giật mình, không ngờ tới Nhâm đại tiểu thư mặt mỏng, thế mà lúc này lại quả quyết như thế. Hắn đương nhiên sẽ không có thấy ngại, dù sao mà nói thì nàng là vị hôn thê của hắn, dạng này cũng không tính là vượt lễ đâu…
– Tốt cho một đôi gian phu dâm phụ! Không biết Lệnh Hồ Xung nhìn thấy cảnh này thì sẽ nghĩ gì.
Từ lúc đối phương đem Nhậm Doanh Doanh ôm vào trong ngực thì có thể dùng thân pháp xê dịch né tránh qua, tình thế cục diện đột nhiên thay đổi, mình trước đó dùng sách lược vây Nguỵ cứu Triệu nhất thời mất đi hiệu lực, đành phải dùng lời nói khích bác, hy vọng là Nhậm Doanh Doanh bị xấu hổ giận dữ thì sẽ cự tuyệt bị người kia ôm.
– Muốn chết…
Tống Thanh Thư sắc mặt phát lạnh, đưa tay liền hướng mé trong ngực của Nhậm Doanh Doanh tìm tòi, lập tức hàn quang lóe lên, Tả Lãnh Thiền hét to một tiếng, vội vàng bay trở về, khi lão đứng vững chân, mọi người thấy rõ trên bàn tay trái máu me đầm đìa, ngón út cùng ngón áp út đã không cánh mà bay rồi.
Tả Lãnh Thiền rất nhanh điểm huyệt cầm máu qua đi, lại huy động trường kiếm tiến lên, vừa xông lên vừa hướng đến đám hắc y nhân thủ hạ quát to:
– Tất cả xông lên, giết chết hắn cho ta…
Đám hắc y nhân kia trước đó sở dĩ do dự không tiến lên, là bởi vì lấy thân phận danh vọng trong võ lâm của Tả Lãnh Thiền, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đã vậy Tả Lãnh Thiền đang cùng một tuyệt đỉnh cao thủ khác liên thủ, ngay trước mặt Phương Chứng đại sư Thiếu Lâm, nếu tất cả bọn họ lại cùng nhau tiến lên, cho dù là có thắng, thì thể diện của Tung Sơn phái cũng không còn gì để nói nữa.
Bây giờ nhìn thấy Tả Lãnh Thiền thụ thương không nhẹ, mọi người mới bừng tỉnh, đây là sinh tử ác đấu, đâu còn có công phu để nói cái gì mặt mũi nữa, cho nên tất cả đều xông lên.
Ngay sau đó Tống Thanh Thư nhất kiếm bức lui Du Thản Chi, nhìn cách đó không xa đám người đang vọt tới, hắn cúi đầu nhìn lấy Nhậm Doanh Doanh, ôn nhu hỏi:
– Nhâm Cô Nương, ngươi có sợ hay không?
Nhậm Doanh Doanh mỉm cười:
– Có cao nhân ở đây, tiểu nữ như thế nào lại sợ?
– Ha ha ha.
Tống Thanh Thư một trận cười dài, hào khí sống lại thấy đám người đang tới gần, liền quát lớn.
– Cho dù các ngươi cùng tiến lên, ta đây há sợ sao…
Tiếng hét lớn này bao hàm nội lực thúc đẩy, đám hắc y nhân chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong vang lên, khiếp sợ uy thế của hắn, thế mà không ai dám tiếp tục tiến lên.
Tống Thanh Thư cũng không thừa cơ công tới, ngược lại đem thanh đoản kiếm trong tay giơ lên trước mặt quan sát, thấy thanh đoản kiếm đã ngắn lại mỏng, dưới ánh mặt trời lại tựa như trong suốt, nên ngạc nhiên hỏi:
– Nhâm Cô Nương, thanh đoản kiếm này có danh tự là gì vậy?
Nhậm Doanh Doanh lắc đầu:
– Đây là ta khi còn nhỏ tại trong khố phòng binh khí của Hắc Mộc Nhai tìm thấy, có hỏi qua phụ thân, nhưng ngay cả phụ thân cũng không biết tên.
– Chuôi kiếm này cũng gần như trong suốt, phảng phất vô hình, giống như là danh kiếm thời Xuân Thu hữu ảnh vô hình chi ý, cứ gọi là Vô Ảnh Kiếm thấy cũng được.
Tống Thanh Thư vừa dứt lời, trên thân đản kiếm truyền đến một trận tiếng ngân vang, phảng phất thanh kiếm linh thiêng, ưa thích cái tên này vậy.
– Ảnh Kiếm? Tốt từ nay cứ gọi là Vô Ảnh Kiếm vậy…
Nhậm Doanh Doanh hai mắt tỏa sáng, cảm thấy chuôi kiếm này cùng với danh kiếm thượng cổ cũng có nhiều chỗ giống nhau.
– Sắp chết đến nơi, lại còn rảnh rỗi nói chuyện kiếm!
Tả Lãnh Thiền lạnh hừ, dẫn đầu công tới, thấy Tả Lãnh Thiền xung trận đi đầu, đám hắc y nhân liếc mắt nhìn nhau, cũng cùng vung lên vũ khí tấn công.
Cứ như vậy Tống Thanh Thư đứng trước áp lực đột ngột tăng lên, võ công của hắn dù cao hơn, nhưng bất quá chỉ có một tay, mà những tên hắc y nhân này đều không phải là hạng xoàng xĩnh.
Đương nhiên nếu là bình thường, Tống Thanh Thư đụng phải đám người này, xuất kiếm thì rất khác, bây giờ hắn luôn luôn phải truyền chân khí vào trong cơ thể của Nhậm Doanh Doanh, thực lực tự thân đã giảm đi gần một nửa, huống chi lại còn phải thường xuyên che chở Nhậm Doanh Doanh cùng bị công kích…
Cách đó không xa A Tử nhìn thấy Tống Thanh Thư có vẻ chật vật, nhưng vẫn sừng sững không ngã, âm thầm tức giận: “Phì… cái gì là minh chủ Ngũ Nhạc Kiếm Phái, nghe qua thì rất uy phong, kết quả lại vô dụng như vậy, nhiều người công kích một người mà cũng đánh không thắng, trong lúc người ta còn ôm một nữ nhân trong ngực!”
Đồng thời trong nội tâm nàng cũng sợ hãi: “Người này võ công cao như vậy, nếu như hôm nay hắn thoát khốn, ngày sau tìm tới A Tử tính sổ thì cái mạng nhỏ không còn…”
A Tử nghĩ thế nên cũng muốn xông vào hỗ trợ một tay, chỉ tiếc là nàng tự mình hiểu lấy, lấy võ công của nàng, ngay cả những hắc y nhân thủ hạ kia của Tả Lãnh Thiền mà cũng còn thua kém rất xa, mình đụng lên chỉ là thêm phiền toái mà thôi.
Đột nhiên A Tử nhìn thấy cách đó không xa Ô Vân Châu mặt đang lo lắng, A Tử con mắt lưu chuyển, liền nảy ra ý, nhẹ nhàng nhảy lên, bay đến bên cạnh Ô Vân Châu, lập tức giơ tay bắt lấy vị trí hiểm yếu của nàng, cười nhẹ nhàng nói với Tống Thanh Thư:
– Uy… này cái gì cao thủ kia, ngươi nếu như không thúc thủ chịu trói, cô nương này sẽ không còn mạng đâu?
Tống Thanh Thư quay đầu trông thấy tình huống Ô Vân Châu, lạnh hừ một tiếng.
A Tử còn muốn nói điều gì, nhưng nghe tiếng hừ lạnh này, lại phảng phất như là tiếng sấm vang lên bên tai nàng, cả người liền có một chút thất thần, vừa lấy lại tinh thần, thì kinh hãi một mũi kiếm đã xuất hiện ngay tại cái cổ của mình.
– Thả nàng ra.
Tống Thanh Thư trong ngực ôm Nhậm Doanh Doanh, trầm giọng nói.
– Không thả!
Cứ việc hàn khi của mũi kiếm đả kích đến trên cổ làm nổi da gà, A Tử vẫn quật cường nghếch đầu qua, bàn tay tay vẫn chụp lấy vị trí yếu hiểm của Ô Vân Châu.
– Cao nhân đừng có quản đến tiểu nữ…
Ô Vân Châu vội vàng nói.
– Hắc hắc… nếu hắn quả thật mặc kệ ngươi, thì vừa rồi một kiếm kia đã đâm vào cổ của ta rồi, chẳng qua là hắn lo lắng ta trước khi chết, cũng sẽ làm tổn thương ngươi…
A Tử tinh quái tại trong lỗ tai Ô Vân Châu thổi một hơi, đắc ý cười nói.
Tống Thanh Thư ngoài ý muốn liếc nhìn A Tử, không nghĩ tới nàng tuổi còn trẻ, dưới loại tình huống này mà vẫn còn trấn định như thế, vừa rồi một kiếm kia nếu bị kê vào cổ, đổi lại người khác, cho dù là người có dũng khí, cũng sẽ vô thức lui lại tự vệ, kết quả A Tử tại trong thời gian ngắn như vậy lại quyết đoán, không chỉ không lùi, mà tay chụp lấy vị trí hiểm yếu của Ô Vân Châu lại dùng lực tăng thêm mấy phần.
– Buông ra A Tử sư tỷ của ta mau!
Nhìn thấy tiên nữ trong lòng của mình bị người dùng kiếm kể nơi cổ họng, Du Thản Chi cả người muốn điên lên, cuồng nộ phóng tới phía của Tống Thanh Thư.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/05/2021 11:29 (GMT+7) |