Mộc Uyển Thanh nghẹn lời, nàng lại làm sao không biết đạo lý này, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào với đối phương, cực kỳ quẫn bách.
Ai ngờ Tống Thanh Thư tựa hồ không phát hiện ra dụng tâm hiểm ác của đối phương:
– Nếu các hạ đã nói như vậy, tại hạ đây cung kính không bằng tuân mệnh.
Nói xong đi tới gần Mộc Uyển Thanh, mỉm cười:
– Cô nương, tại hạ có vinh dự được cô nương trợ giúp không vậy?
Mộc Uyển Thanh trong lòng vừa nhảy, chần chừ nói:
– Thế nhưng ta võ công quá thấp, chỉ sợ làm lụy đến ngươi.
– Làm sao biết chứ?
Tống Thanh Thư mỉm cười.
– Có thể cùng với một cô nương xinh đẹp như vậy dắt tay đối địch, thì bên trong cơ thể kích phát ra kích thích tố, sẽ được tăng cao thật lớn sức chiến đấu.
– Kích thích tố là cái gì chứ?
Mộc Uyển Thanh nghe được như lọt vào trong sương mù, ngơ ngác hỏi.
– Là một loại làm cho nam nữ hấp dẫn đến với nhau đại loại như vậy.
Nhìn thấy Mộc Uyển Thanh hơi biến sắc, Tống Thanh Thư vội đánh trống lảng.
– Cô nương… am hiểu nhất là loại võ công gì?
Nộ khí của Mộc Uyển Thanh quả nhiên rất nhanh qua đi, nàng đang tập trung đối mặt với nhị sứ Thưởng Thiện Phạt Ác lừng danh thiên hạ, liền nói:
– Ám tiễn… trong tay áo…
Nàng cũng nghĩ tới võ công của mình cũng không đủ năng lực mang đến uy hiếp với bọn họ, chỉ là thuận miệng nói ra…
– Tốt lắm, lát nữa cô nương cứ dùng ám tiễn bắn bọn họ.
Tống Thanh Thư khích lệ nói.
– Có được…
Mộc Uyển Thanh há hốc mồm, định nói ám tiễn của mình ngay cả Thanh Hải Nhất Kiêu cũng không làm gì được, thì đối với Thưởng Thiện Phạt Ác hữu dụng sao? Bất quá gần cảm thấy nói như vậy thì tự diệt đi uy phong mình, sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của hắn, nên nói ra vài chữ thì câm miệng ngẩn người tại đó, chẳng biết như thế nào cho phải.
– Sử dụng ám tiễn… hừ…
Lý Tứ trầm mặc ít nói, mặt trên hàn băng, nhưng lúc này mọi người rõ ràng nhìn ra được trên mặt hắn có vẻ châm chọc.
– Ngươi…
Mộc Uyển Thanh bình thường vốn tính tình không sợ trời không sợ, bị hắn co thường như vậy, thì giận dữ, giơ tay lên liền một mũi ám tiễn bắn qua.
Lý Tứ trên mặt khinh miệt, cũng không né tránh, cũng không đón đỡ, dường như tản bộ giống thối lui về phía sau.
Giữa sân mọi người rất mau nhìn đến một tràng cảnh kỳ lạ, Lý Tứ rõ ràng từng bước một bước lui rất chậm, ám tiễn kia kích bắn nhưng vẫn ở cách trước thân người hắn vài thước, như thế nào cũng đến gần hắn được.
Một bên thật chậm, bên kia cực nhanh, mà ám tiễn có cực nhanh cũng không đuổi không kịp Lý Tứ thật chậm, cái loại mâu thuẫn này đánh mạnh vào thị giác của mọi người…
Tống Thanh Thư cười nhạt một tiếng, tay áo khẽ vẫy một cái, một làn vô hình kình khí hướng đến phần đuôi ám tiễn vọt tới.
Trương Tam vẫn chú ý động tác của hắn, thấy thế liền kinh hãi:
– Lão Tứ cẩn thận…
Lý Tứ hơi ngẩn ra, còn chưa có phản ứng kịp, ám tiễn đang trước mặt đột nhiên tăng tốc, mọi người chỉ thấy một làn tàn ảnh xẹt qua, sau đó liền vang lên một tiếng kêu.
Mọi người hướng bên kia nhìn lại, chỉ thấy Lý Tứ ôm lấy bả vai, từ giữa kẽ tay chậm rãi chảy ra máu tươi, mũi ám tiễn kia đã cắm vào trong đầu vai, chỉ còn lại phần đuôi là lộ ra ở bên ngoài.
Toàn bộ tửu lâu thoáng cái trở nên vô cùng an tĩnh, võ công Trương Tam vừa rồi mọi người nhìn rõ như ban ngày, lấy một địch ba cũng dễ dàng giải quyết mấy cao thủ hàng đầu của Thanh Hải phái, Lý Tứ thân là huynh đệ của hắn, hai người võ công so sánh sàn sàn với nhau, huống chi vừa rồi hắn nhàn nhã lui về phía sau còn nhanh hơn tốc độ ám tiễn, cho nên giữa sân đại đa số người nhận thức, hắn chính là cao thủ vô địch tại nơi đây, đương nhiên trong vòng nhất chiêu sẽ làm thương tổn đến công tử đeo mặt nạ kia…
Lúc này giang hồ hào khách đều bị chấn động chết lặng.
– Nương… hắn niên kỷ lớn hơn con không bao tuổi, làm sao lại lợi hại như vậy?
Nhạc Linh San miệng nhỏ giương thật to…
Ninh Trung Tắc hiển nhiên so với Nhạc Linh San cũng đang là kinh ngạc che miệng lại, vừa rồi nàng cũng suýt chút nữa kêu lên thành tiếng, nàng tuy suy đoán gã công tử đeo mặt nạ này võ công khẳng định là rất cao, nhưng không ngờ tới hắn cao đến mức c này.
– San nhi… trên giang hồ cái gọi nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên là như vậy đấy, bất quá ngươi cũng không nên nản lòng, tu luyện thật tốt võ công Hoa Sơn, tương tự sau này để có thể trở thành là đệ nhất hiệp nữ.
– Um…
Nhạc Linh San không hài lòng với đáp án này, nghĩ thầm đừng nói là mình, xem ra ngay cả phụ thân mình cũng không phải là đối thủ của người ta…
Lúc này thì Tống Thanh Thư đã tiến đến bên tai Mộc Uyển Thanh nhẹ nhàng nói:
– Tại hạ đã nói ám tiễn của cô nương chắc chắn là dùng được mà…
Tuy biết rõ là người bên cạnh này chơi chiêu gian lận, nhưng nhìn thấy Lý Tứ bị thương tổn dưới ám khí của mình, Mộc Uyển Thanh không ngừng được hưng phấn, vốn là làn da đang có chút tái nhợt, chậm rãi ửng lên một tầng đỏ hồng.
– Này… ám tiễn có độc, các ngươi nhanh lên một chút tìm chỗ trị thương đi.
Mộc Uyển Thanh hất cằm nói, nàng nghĩ thầm chỉ cần hai người này rời khỏi đây đi luôn, thì Lý Mạc Sầu cũng liền an toàn.
– Chỉ là chút độc nhỏ, không sao cả.
Lý Tứ đưa chân giẫm một cái, phảng phất có một luồng kình khí từ dưới mặt đất truyền lên qua thân thể hắn, cả người Lý Tứ run run giống như một chiếc thuyền nhỏ lắc lư theo sóng, khi làn kình khí này truyền tới đầu vai của hắn, phía trên mũi ám tiễn mang theo vết máu bị bức bay thẳng ra, thoáng cái cắm lên trên cây cột gần đó.
– Hảo công phu…
Tống Thanh Thư tán thưởng, võ công của hai người này so với võ công cùng Trung Nguyên rất bất đồng, điều có chỗ độc đáo riêng biệt.
Bất quá trong tửu lâu những người khác thì không nghĩ như vậy, trái lại mọi người đều trợn mắt nhìn hắn, nghĩ thầm ngươi khen đối phương hảo công phu, trong khi đối phương chi trong nhất chiêu thì bị thương tổn ở trên tay ngươi, đây không phải là biến đổi tự khen lấy mình sao?
Trương Tam, Lý Tứ cũng có ý giống vậy, thầm tức giận, bất quá không biểu lộ ra, Trương Tam thấy Lý Tứ đã an toàn, liền cười ha hả đi tới:
– Nguyên lai là Kim Xà Vương Tống công tử danh tiếng trấn thiên hạ hiện nay, thảo nào võ công cao đến mức như vậy.
Nghe được lời của Trương Tam, Tống Thanh Thư thoáng cái biết mình sẽ trở thành tiêu điểm nơi này, còn trong lòng mọi người thì lại có cảm giác sắp dâng lên một cơn sóng to gió lớn…
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv.moe/cao-thu-kiem-hiep-quyen-3/
“Lần trước tại đỉnh Thái Sơn hắn đả bại Xung Hư đánh bạt Tả Lãnh Thiền, ta còn cho rằng hắn chỉ là may mắn mà thôi, không ngờ bây giờ võ công của hắn đã cao đến mức này. Không được, ta phải mau chóng kiếm bằng được Tịch Tà Kiếm Phổ, thì uy danh mới có thể sánh ngang bằng với những người này.”
Nhạc Bất Quần ánh mắt lấp lóe không yên.
“Thì ra là ân công, thảo nào võ công lại cao như vậy.”
Lâm Bình Chi mặt lộ vui mừng, trong khoảng thời gian này hắn vẫn chuyên cần luyện kiếm pháp mà Tống Thanh Thư đã truyền của hắn, rõ ràng cảm giác được kiếm pháp của mình tiến nhanh, thấy cũng chút hy vọng báo thù, nên trong lòng từ lâu đã coi đối phương là người thi ơn với mình.
Nhạc Linh San cũng mặt đỏ ửng, nhớ tới lúc ban đầu ở trên Hoa Sơn hắn đùa giỡn với mình, nên có chút thất thần:
“Mới cách chẳng có bao lâu không gặp, tên bại hoại kia đã nghiễm nhiên có một khí độ của tông sư rồi.”
Lý Mạc Sầu lại nghĩ đến đối phương tự xưng cô gia Cổ Mộ phái, chẳng khác nào ý nói thân cận với mình, dần dần khuôn mặt hồng hồng trở nên phi thường kỳ quái.
“Thảo nào đối phương phải xuất thủ cứu giúp, chỉ là lần này không có báo đáp được tri ân ngày trước hắn đã cứu giúp, trái lại lại còn thiếu nợ thêm một lần nữa, thật sự là…”
Mộc Uyển Thanh lại cắn môi nhìn chằm chặp Tống Thanh Thư, nước mắt trong hốc mắt đã muốn trào ra:
“Khó trách ta vẫn cảm thấy hắn quen thuộc như vậy, tên hỗn đản này vẫn là giả vờ ngây ngốc để trêu đùa ta.”
Nhìn thấy biểu lộ của mọi người thu hết vào mắt, Tống Thanh Thư có chút hoảng, tình huống này cũng không đúng như là dự định của hắn rồi!
Hắn cố tình giấu diếm thân phận, đương nhiên không muốn tiết lộ hành tung của mình, đành phải kiên trì nói:
– Thì ra các hạ lại có cái loại ý nghĩ như vậy, võ công của Kim Xà Vương rất khác với tại hạ.
Hắn vừa nói vừa lộ ra một bộ thần tình nhớ lại.
– Lúc đó tại hạ nghe nói hắn ở đại hội Kim Xà đánh bại thiên hạ anh hùng, sau đó trên giang hồ lại đồn đại những lời kỳ diệu về hắn, trong lòng ta không phục, liền đích thân lên Kim Xà Doanh, chỉ là đáng tiếc trong vòng nhất chiêu thì đã bại trận.
Nghe hắn nói giống như không phải là giả, một đám người lúc này quả thật cũng không xác định được.
Chỉ nghe Trương Tam cười lạnh:
– Nhất chiêu? Lấy võ công các hạ, làm sao có thể trong vòng nhất chiêu lại bại trận?
Trương Tam kỳ thực cũng không xác định được thân phận đối phương, chỉ là trong đầu loại bỏ những cao thủ trẻ tuổi nổi danh trong chốn giang hồ, nên mới vừa rồi cố tình kêu lên tên Tống Thanh Thư để dò xét đối phương, nào ngờ đối phương giải thích như thế này, khiến cho chính hắn cũng nổi lên nghi ngờ.
– Nếu chúng ta võ công đã đạt đến cấp độ này, thì chỉ cần giao thủ một chiêu cũng đủ để biết kết cục, vì thế một chiêu hay một trăm chiêu có cái gì khác biệt đâu chứ…
Tống Thanh Thư ý vị cao thâm thở dài.
Trương Tam, Lý Tứ liếc nhau, trong lòng như có điều suy nghĩ, người này nói cũng không sai, quả thật đã đến cấp độ nhất định, thắng hay thua ngay từ đầu đã xác định rõ ràng, đánh đến một trăm chiêu hay là một chiêu thật ra cũng không có gì khác nhau gì cả.
– Kim Xà Vương võ công thật là cao như vậy sao?
Trương Tam chưa từ bỏ ý định hỏi.
– Không tin thì hai vị cứ việc đi tìm hắn để thử thì biết.
Tống Thanh Thư cười nhạt nói.
Trương Tam, Lý Tứ vô thức lắc đầu, đùa cái gì thế, bọn họ ngay cả người trước mắt này võ công cũng đã không sánh bằng, làm sao bây giờ lại tự đi kiếm Kim Xà Vương để chuốc lấy cực khổ?
– Không đúng, võ công của Cổ Mộ phái thì có mức cực hạn, cho dù là Lâm Triều Anh phục sinh cũng chưa chắc có được như là các hạ đây.
Trương Tam đột nhiên nhớ tới điều gì, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn chằm chằm.
– Các hạ rốt cuộc là ai?
– Chẳng lẽ các hạ đối với võ công Cổ Mộ phái biết được như trong lòng bàn tay sao, mà biết đến cực hạn của võ công Cổ Mộ phái như thế nào?
Tống Thanh Thư nhịn không được cười một tiếng, Trương Tam trên mặt bình thản, chậm rãi nói:
– Cổ Mộ phái võ công tuy hình thành hệ thống, nhưng không tính là một đại phái, trong phái số lượng võ công có hạn, về căn bản võ công của Cổ Mộ phái là Thiên La Địa Võng Thế, quyền pháp chỉ có Mỹ Nữ Quyền Pháp, nhắc tới Ngọc Nữ Kiếm Pháp cùng Ngân Tác Kim Linh mặc dù không tệ, nhưng cũng khó mà xưng là võ công đứng đầu, về phần võ học cao thâm nhất của Cổ Mộ phái là Ngọc Nữ Tâm Kinh, tuy nhiên trong quá trình tu luyện lại quá nguy hiểm, so với những loại đỉnh cấp nội công trong chốn giang hồ của những môn phái khác như là “Dịch Cân Kinh”, “Cửu Dương Thần Công”, “Cửu âm Chân Kinh”, “Quỳ Hoa Bảo Điển” v… v… thì “Ngọc Nữ Tâm Kinh” cũng chỉ là bình thường, ngược lại thì Cổ Mộ phái lại có chi thuật ám khí rất độc đáo, tỷ như Ngọc Phong Châm, Băng Phách Ngân Châm, là những ám khí đủ để làm cho vô số cao thủ giang hồ phải kiêng kỵ…
Thấy Trương Tam đối với võ công của Cổ Mộ phái thuộc như lòng bàn tay, Lý Mạc Sầu trong lòng khiếp sợ, Cổ Mộ phái từ trước đến nay luôn luôn thần bí, truyền nhân trong môn hầu như ít đi lại trên giang hồ, vậy mà tình huống trong phái vẫn bị hắn biết được nhất thanh nhị sở như thế, quả thật đảo Hiệp Khách này thật sự là đáng sợ.
Trương Tam liệt kê hết võ công của Cổ Mộ phái, giọng khẳng định nói rằng:
– Thế nhưng bất luận võ công nào của Cổ Mộ phái, cũng không có uy lực như của các hạ dùng đến như vậy.
Ngay cả Lý Mạc Sầu cũng gật đầu, nàng ngày trước từng gặp qua sư phụ xuất thủ, võ công của sư phụ, sợ rằng so ra vẫn kém với nhị sứ Thưởng Thiện Phạt Ác này, đây là chưa nói đến võ công của người đeo mặt nạ thần bí kia.
Tống Thanh Thư không chút hoang mang, cười nhạt nói:
– Võ công chiêu thức vốn là chỉ là có tác dụng phụ trợ, tối hậu dùng đến hiệu quả của võ công chính là nhìn người sử dụng. Đương niên Thái Tổ Triệu Khuông giận dùng một bộ Trường Quyền thông thường thì là có thể đả biến thiên hạ vô địch thủ, Lâm Viễn Đồ của Phúc Uy Tiêu Cục cũng dựa vào một bộ kiếm phổ Tịch Tà Kiếm Pháp bình thường đã quét ngang dọc phương nam, không phải là đã chứng minh người học nếu luận về võ công thì cách bản thân người sử dụng như thế nào mới là quan trọng hơn sao.
Tống Thanh Thư cố ý nhắc tới Tịch Tà Kiếm Phổ, chính là cẩn thận cảnh báo cho Nhạc Bất Quần, Lâm Bình Chi hai người, để cho bọn họ đừng có si cuồng với Tịch Tà Kiếm Pháp đến mức như là điên loạn, để rồi sau này tạo thành một bi kịch.
Nào ngờ Trương Tam liền phản bác:
– Triệu Khuông giận thì thôi không nói là vì thuộc dạng người nhân trung long phượng, bất quá Lâm Viễn Đồ lúc đương niên quét ngang dọc phương nam với bộ Tịch Tà Kiếm Pháp thì khác, hiện tại Lâm Chấn Nam cả nhà bị diệt môn chẳng qua là do sử dụng bộ Tịch Tà Kiếm Pháp không đúng nguyên bản, chứ không phải là do bản thân của Lâm Chấn Nam tệ…
Đột nhiên hắn ý thức được điều gì, liếc nhìn quan sát mọi người của Hoa Sơn Phái, rồi ngừng không nói nữa.
Lời nói này của hắn khiến cho Nhạc Bất Quần cùng Lâm Bình Chi trong lòng lật lên phong ba bão táp.
“Ta quả nhiên suy đoán không sai, Tịch Tà Kiếm Phổ có hai bộ, một bộ là kiếm phổ chân chính, còn bộ kiếm phổ mà Lâm Chấn Nam luyện chỉ là bộ giả, chỉ có hào nhoáng bên ngoài mà thôi…” Nhạc Bất Quần thân mình kích động hơi run, chỉ cần có được Tịch Tà Kiếm Phổ chân chính, là mình có thể cầm đầu Hoa Sơn phái đứng ngạo nghễ trên chốn võ lâm, cũng không cần nhìn đến sắc mặt của những người khác rồi mới suy tính…
Lâm Bình Chi đồng dạng kích động, trong lòng âm thầm thề:
“Phụ mẫu, con nhất định phải tìm cho được kiếm phổ chân chính Tịch Tà Kiếm Phổ, để cọ rửa khuất nhục của Phúc Uy Tiêu Cục chúng ta.”
Nhìn thấy thần thái hai người biểu lộ, Tống Thanh Thư âm thầm thở dài: “Người định không bằng trời định, thôi thì đành thuận theo tự nhiên đi…”
Tống Thanh Thư hắng giọng:
– Các hạ mặc dù đối với võ học Cổ Mộ phái quen thuộc dị thường, nhưng bất quá cũng chỉ là đứng bên ngoài nhìn vào mà thôi. Võ học Cổ Mộ phái mênh mông như biển, há đâu chỉ có các loại võ công mà các hạ vừa nhắc tới? Trong phái võ công cao thâm nhất còn có “Động Huyền Tử Tán Thủ Thập Bát Thức”, “Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên” các loại, khẳng định là các hạ không có tư cách lĩnh giáo, tại hạ đây sẽ để cho các hạ mở mang một chút về Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp của Cổ Mộ phái…
– Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp?
Trương Tam, Lý Tứ liếc nhau, vừa rồi Tống Thanh Thư nhắc tới vài loại võ công Cổ Mộ phái mà bọn họ đều chưa từng nghe nói qua, ngay cả Lý Mạc Sầu cũng như lọt vào trong sương mù, trong lòng ngạc nhiên tự hỏi trong phái của mình lúc nào lại xuất hiện ra nhiều võ công có tên kỳ quái như vậy?
Tống Thanh Thư nhịn cười, đi tới trước mặt Lý Mạc Sầu:
– Lý Tiên Tử xuất thân từ Cổ Mộ phái, chắc biết Ngọc Nữ Kiếm Pháp chứ?
– Đương nhiên.
Lý Mạc Sầu gật đầu.
– Vậy thỉnh mời Lý Tiên Tử xuất thủ tương trợ, chúng ta sẽ lấy Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp của Cổ Mộ phái đánh bại hai vị sứ giả gì đó nhé…
Tống Thanh Thư ung dung làm ra bộ dáng tư thế như là mời mỹ nữ khiêu vũ thời hiện đại vậy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 3 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/04/2020 11:29 (GMT+7) |