Tống Thanh Thư đạo.
– Người nào?
Chợt nghe Trương Vô Kỵ còn ẩn giấu con người mặt khác, Chu Cửu vẫn như cũ chưa có thể tin ngay được.
– Trên đường tới Kim Xà doanh, tại hạ vừa vặn lại cùng Trương Vô Kỵ giao thủ, do tại hạ bắt gặp được hắn đang ép hỏi Miêu Nhân Phượng về nơi hạ lạc bảo đồ Sấm Vương.
Tống Thanh Thư đáp.
– Miêu Nhân Phượng… Cùng tứ Đại thị vệ của Sấm tặc có quan hệ như thế nào?
Chu Cửu căm hận nói, năm xưa võ công của nàng chưa thành, thì đã lặng lẽ lẻn vào quân doanh của Lý Tự Thành, nỗ lực tìm cách ám sát Lý Tự Thành, kết quả đụng phải mấy lão nhân võ công cao cường, may là nàng có khinh công tinh diệu, mới thoát ra cứu được tính mệnh của mình. Thời điểm sau này mới biết được, mấy lão nhân kia là Hồ, Miêu, Điền, Phạm tứ đại hộ vệ tiếng tăm lừng lẫy của Lý Tự Thành.
– Miêu Nhân Phượng chính là hậu duệ của nhà họ Miêu.
Tống Thanh Thư thầm hô không xong, Chu Cửu cùng Lý Tự Thành có huyết hải thâm cừu, có thể cũng đem mối hận trút lên đầu Miêu Nhân Phượng, vạn nhất nàng biết thân phận của Miêu Nhược Lan và Hồ phu nhân, về sau muốn động thủ giết các nàng thì làm sao bây giờ?
– Bảo đồ Sấm Vương đã xảy ra chuyện gì?
Chu Cửu cũng không có tiếp tục dây dưa vấn đề Miêu Nhân Phượng.
Tống Thanh Thư đã đem chuyện năm xưa tứ Đại thị vệ đem toàn bộ vàng bạc của Lý Tự Thành cướp đoạt giấu đi để mưu đồ ngày sau Đông Sơn tái khởi kể ra, Chu Cửu nghe được cười nhạt.
– Năm xưa phụ hoàng đem tất cả vàng bạc trong nội khố bạc lấy ra sung làm quân lương, lúc kinh thành truyền đến tin Lý Tự Thành gần đánh tới, phụ hoàng hiệu triệu tất cả quan viên văn võ trong triều để quyên vàng bạc ra làm quân lương, kết quả quyên tới quyên lui chỉ có được vài vạn. Đám quan văn võ kia người nào tài sản trong nhà mà không hơn nghìn vạn? Bọn họ đã bàn tính trước, dù sao nếu Lý Tự Thành làm Tân Hoàng Đế thì bọn họ vẫn còn tiếp tục làm quan đại thần, tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý, cho nên không nỡ bỏ ra tiền bạc quyên góp. Kết quả đến khi Lý Tự Thành đánh vào Kinh Thành, bọn họ đều bị giết sạch sẽ, còn bị Lý Tự Thành phái binh đến nhà bọn họ cướp đoạt hết sạch vàng bạc tài bảo. Hừ, ta mặc dù đối với Sấm tặc hận thấu xương, nhưng chuyện này lại làm cho ta bớt giận rất nhiều.
Thấy Chu Cửu càng nói càng kích động, đôi mắt nước mắt lưng tròng, Tống Thanh Thư hiểu rằng nàng nghĩ tới phụ thân của mình, nên thở dài, đưa tay đem nàng ôm chặt, vỗ nhẹ nhẹ bả vai của nàng an ủi.
Chu Cửu cũng không có giãy giụa, tựa đầu dựa ở trên đầu vai Tống Thanh Thư lẳng lặng khóc thút thít.
Một lúc lâu qua đi, Chu Cửu mắt đỏ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đem Tống Thanh Thư đẩy qua một bên, vươn ngón tay trong suốt như ngọc của lau đi khóe mắt, nhìn hắn, sắc mặt có chút mất tự nhiên nói:
– Bảo đồ Sấm Vương ta lúc đầu cũng đã nghe qua, cứ tưởng rằng chỉ là lời đồn đại hư vô đây.
– Bảo tàng Sấm Vương chính xác tồn tại, bằng không thì Trương Vô Kỵ cũng sẽ không từ xa vạn dặm chạy tới Trung Nguyên ép hỏi Miêu Nhân Phượng.
Tống Thanh Thư lại đem câu chuyện đã xảy ra kể tiếp…
– Ngươi nói chứng nhân chính là nữ nhi của Miêu Nhân Phượng? Nàng hiện tại đang ở nơi nào?
Chu Cửu đột nhiên hỏi.
Tống Thanh Thư bị nàng hù nhảy, vội vàng nói:
– Công chúa muốn làm gì?
Thấy Tống Thanh Thư phản ứng kịch liệt, Chu Cửu ngẩn người ra, bất quá rất nhanh hiểu sự lo lắng của hắn, mỉm cười khúc khích:
– Ngươi có phải là cho rằng ta muốn giết nàng a?
Tống Thanh Thư lúng túng gật đầu:
– Công chúa hận Lý Tự Thành như vậy, Nhược Lan lại là hậu duệ của tứ Đại thị vệ…
– Hừ… oan có đầu nợ có chủ, tứ Đại thị vệ bất quá cũng là vì Kỳ Chủ của họ mà thôi, ta làm sao giận chó đánh mèo, bắt đến trên người hậu nhân bọn họ chứ?
Chu Cửu u oán nhìn hắn.
– Tại trong lòng ngươi, ta chính là một nữ nhân hung ác như vậy sao?
– Dĩ nhiên không phải.
Tống Thanh Thư cả người toát mồ hôi lạnh, vội vã nói sang chuyện khác.
– Nhược Lan bây giờ đang ở trong tửu điếm vùng phụ cận trấn trên, chừng nào công chúa muốn hỏi thì Nhược Lan đều có thể giải thích.
Chu Cửu lắc đầu:
– Ta hỏi nàng để làm gì?
Tống Thanh Thư ngẩn ra, đáp:
– Không phải là công chúa chưa tin nên muốn tìm chứng cứ sao?
Chu Cửu đột nhiên sắc mặt đỏ lên, tức giận trừng hắn:
– Ngươi cùng ta có quan hệ như thế nào… Ta làm sao có thể tin tưởng Trương Vô Kỵ mà hoài nghi ngươi chứ hả…
Tống Thanh Thư sửng sốt, rồi lập tức đại hỷ:
– Cửu công chúa, công chúa…
Chu Cửu ngượng ngùng, cúi đầu hé miệng ôn nhu nói:
– Sau này… cứ gọi ta là A Cửu…
Hạnh phúc tới quá đột nhiên, Tống Thanh Thư dường như chưa tin đây là sự thật, vẻ mặt nàng ngượng ngùng vùi trong lồng ngực của hắn.
Tống Thanh Thư không dám tin nhéo lấy bắp đùi mình, trong lòng dâng lên cuồng phong sóng lớn: “Chẳng lẽ trên người của ta cũng có mang lấy chi khí vương bá? Hay là cái gì quầng sáng của ngựa đực…”
Giờ khắc này Tống Thanh Thư cũng ứa lệ, từ lúc hắn tới cái thế giới này, đối mặt những nữ nhân làm hắn động tâm, hắn thường dùng hết mọi thủ đoạn mới có thể âu yếm giao hoan được, có những lần còn dẫn đến nữ nhân đối với hắn hận thấu xương, chứ chưa từng có một người cam tâm tình nguyện như Chu Cửu vậy, huống chi nàng dung nhan tuyệt thế, có thân phận tôn quý, võ công lại cao cường, thực sự những nữ nhân thông thường không có thể sánh bằng.
Thật ra thì Tống Thanh Thư dung mạo hay võ công cái gì cũng đều là thượng thượng chi phẩm, mấy lần trước gặp mặt Chu Cửu đối với hắn cũng đã rất có hảo cảm, vốn nàng còn có chút do dự, biết mình cả đời này phải bôn ba vì chuyện lật đổ Thanh Đình, trong lòng lo lắng làm liên lụy đến Tống Thanh Thư, kết quả về sau khi truyền đến tin tức hắn ám sát Khang Hy, thì trong lòng Chu Cửu đã hạ quyết tâm chung thân với hắn.
Cho nên tỏ ra thái độ kiên quyết cự tuyệt khi Trương Vô Kỵ giữ lại, từ bỏ làm Thánh Nữ Minh Giáo, từ Tây Vực xa xôi về tới Trung Nguyên, vừa vặn nghe nói Kim Xà doanh đang chọn lại tân Kim Xà Vương, trong lòng Chu Cửu khẽ động, cố tình muốn giúp tình lang đoạt lấy, nên liền liên lạc với Minh tướng Ti Đồ Bá Lôi ngày trước.
Nếu không phải là do có Chu Cửu tồn tại, dù cho Ti Đồ Bá Lôi thưởng thức Tống Thanh Thư đến đâu, cũng không có đạo lý vừa thấy mặt hắn đã đưa nữ đồ đệ của mình cho hắn.
Để cho Tăng Nhu gả cho Tống Thanh Thư, cũng là chủ ý Chu Cửu, nàng minh bạch Minh triều chung quy đã vong, không thể hoàn toàn dựa vào tên tuổi danh nghĩa trung liệt đã mất mà tới lung lạc được thuộc hạ ngày trước, nên muốn đem chuyện này đem Ti Đồ Bá Lôi triệt để cột vào đồng nhất chung một cuộc chiến.
Ti Đồ Bá Lôi vốn là xem trọng Tống Thanh Thư, với lại nếu không đáp ứng đem Tăng Nhu gả cho Tống Thanh Thư làm thê tử, thì làm trái lại với ý muốn của Chu Cửu nóng nảy, không thể làm gì khác hơn…
Ti Đồ Bá Lôi thân là người từng trải, sao lại không biết, vốn đối với Tăng Nhu thương yêu như vậy, thì không thể để cho Tăng Nhu làm làm thiếp cho người, bất quá nếu Tăng Nhu cùng với công chúa Minh triều cùng chung một phu quân… Ti Đồ Bá Lôi trái lại thay lão hữu quá cố của mình cao hứng, sau khi suy nghĩ thì liền đồng ý, cho nên mới có chuyện đã xảy ra đại sảnh như vừa rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 2 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/12/2019 03:36 (GMT+7) |