Nhìn Hồ phu nhân có vẻ muốn nói lại thôi, Tống Thanh Thư hỏi:
– Từ lúc sư muội rời đi thì tẩu tẩu có bộ dáng này, đến tột cùng làm sao vậy?
Hồ phu nhân đỏ mặt gắt một cái:
– Ta cảm thấy sư muội đột nhiên cáo từ rất là kỳ hoặc… thúc thúc nói thử xem có phải là nàng hoài nghi chuyện tối ngày hôm qua không vậy?
Tống Thanh Thư nghiêm trang nói:
– Nàng không phải là hoài nghi, mà là rất rõ ràng biết chuyện tối ngày hôm qua.
Hồ phu nhân vẻ mặt ngạc nhiên:
– A?
Tống Thanh Thư tiến đến bên tai nàng, nói cho biết Tiểu Long Nữ đã rất sớm liền tự giải khai huyệt đạo, sau đó vì không cho đại sư tỷ này khó xử, một mực nhắm mắt giả bộ vẫn còn hôn mê…
– Có phải là thúc thúc đã sớm biết?
Hồ phu nhân hàm răng cắn chặt, nổi giận đùng đùng nhìn hắn.
Tống Thanh Thư vẻ mặt đắc ý.
– Lấy võ công của đệ, liền đã nhận ra, bất quá sư muội phối hợp như vậy, đệ cũng không thể lật ra để cho cả hai đồng thời khó xử ah.
– A, đều là tên hỗn đản này làm hại, thúc thúc làm cho ta sau này có thể đối mặt với nàng.
Hồ phu nhân tức muốn phát điên, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv.moe/cao-thu-kiem-hiep-quyen-2/
Hồ phu nhân trong khoảng thời gian đi trên đường, đã hết giận hơn phân nửa, khẽ nói:
– Sau này không bao giờ ta đồng ý để trêu cợt ta như vậy, thật sự là xấu hổ chết người.
– Tối hôm qua là đệ cũng bị quỷ mê tâm hồn.
Tống Thanh Thư cười ha ha, nói qua loa cho xong chuyện.
Hồ phu nhân hừ lạnh một tiếng:
– Chắc chắn hôm qua thúc thúc gặp sư muội sắc nước hương trời, nhịn không được động tà niệm rồi.
Tống Thanh Thư hô to oan uổng:
– Đối với nàng cái gì đệ cũng không có làm a.
Hắn đương nhiên không dám đem chuyện tối ngày hôm qua lôi ra, nếu Hồ phu nhân biết mình tối hôm qua trong lúc tại trên người nàng rong ruổi, rồi lại dùng tay sờ soạng âm hộ của Tiểu Long Nữ, sợ rằng không có dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy.
– Xuỵt!
Tống Thanh Thư đột nhiên biến đổi thần sắc, vểnh tai nghe.
– Xảy ra chuyện gì?
Hồ phu nhân cho rằng phụ cận có địch nhân, dáng vẻ ngưng trọng, âm thầm nắm bắt bên hông cây Trường Tiên, đề phòng quan sát bốn phía, nhưng nhìn một vòng quanh, cũng không hề phát hiện gì.
Nàng còn tưởng rằng Tống Thanh Thư cố ý chọc ghẹo nàng, đang muốn nổi nóng, thì Tống Thanh Thư mở miệng:
– Cách đây hai dặm đường trong rừng rậm, có tiếng đánh nhau.
– Nơi đây còn có người?
Hồ phu nhân cả kinh, vừa rồi hai người truy đuổi đùa giỡn trên đường, Tống Thanh Thư luôn lựa chọn nơi hẻo lánh nhất mà đi, lúc này đã cách rất xa quan đạo, những nơi như thế này thường ngày chỉ có tiều phu hoặc thợ săn, còn lại hầu như không có bóng người.
Tống Thanh Thư liền ôm vòng eo Hồ phu nhân, thân hình lóe lên hướng bên kia đuổi tới.
Hai dặm bên ngoài, Miêu Nhân Phụng đang kinh hãi nhìn qua cách đó không xa Hắc y nhân, tuyệt vọng nói:
– Miêu mỗ đã tự xưng Đả Biến Thiên Hạ Vô Địch Thủ, nhưng ngay cả mười chiêu của các hạ đều tiếp không được, thật sự lâu nay ếch ngồi đáy giếng.
Hắc y nhân nhàn nhạt nói:
– Miêu gia kiếm pháp bất quá trên giang hồ chì là hàng đệ tam lưu mà thôi, các nhiều thế hệ Miêu gia trôi qua cũng không có xuất hiện cao thủ nào, rõ ràng bằng vào loại kiếm pháp như thế này, vậy mà dám lấy danh hảo.
– Danh hảo?
Miêu Nhân Phụng tự cười.
– Dựa theo hình thể của các hạ phỏng đoán, ngươi bất quá ba mươi tuổi cũng chưa đến, ngươi có tài đức gì, mà dám ở trước mặt ta dám nói như thế.
Hắc y nhân đứng chắp tay, đột nhiên có chút không kiên nhẫn nói.
– Miêu đại hiệp các hạ phải hiểu, chỉ cần giao ra bảo đồ Sấm vương, tại hạ sẽ thả… nếu không…
Hắc y nhân nhìn thoáng qua Miêu Nhược Lan đang nằm ngã bên chân mình, uy hiếp nói.
Miêu Nhân Phụng râu tóc đều dựng:
– Lấy các hạ võ công, chắc hẳn cũng là trên giang hồ cũng là nhân vật có lai lịch lớn, sao lại uy hiếp một tiểu cô nương như vậy?
Hắc y nhân nhíu mày:
– Tại hạ cũng không muốn làm thế, nhưng tại hạ đang cấp bách cần cái bảo đồ này, nên mới ra hạ sách này.
Miêu Nhân Phụng nhắm hai mắt lại, lạnh lùng nói:
– Miêu gia nhiều đời có trách nhiệm gánh vác thủ hộ bảo đồ này, thì làm sao có thể vì sợ chết, mà để cho bảo đồ rơi vào tay của loại tiểu nhân hèn hạ như các hạ chứ?
Nói xong hắn quay đầu nhìn Miêu Nhược Lan, vẻ mặt đau thương nói:
– Lan nhi, là do phụ thân vô dụng, ngươi có trách phụ thân không?
Miêu Nhược Lan tuy rằng sợ hãi toàn thân phát run, nhưng thần sắc kiên định lắc đầu:
– Lan nhi không sợ, phụ thân ngàn vạn lần cũng đừng đem bảo đồ nói với tên bại hoại này.
Hắc y nhân chần chờ một chút, nhẹ nhàng nói:
– Miêu đại hiệp, năm xưa Sấm vương lưu lại bảo đồ này, bất quá chỉ là để tránh cho Thát tử sử dụng lấy làm quân lương. Hôm nay ngoại tộc tàn sát bừa bãi, Mông Cổ, Kim quốc, Mãn Thanh, Liêu quốc, Tây Hạ, Thổ Phiên… Ai mà không nhìn chằm chằm vào giang sơn người Hán? Tại hạ tuy rằng bất tài, cũng một mực tận sức chống lại, chỉ tiếc thế đơn lực bạc, nếu có thể lấy được bảo đồ Sấm vương, thì có thể tuyển dụng thêm nhiều nghĩa quân cùng tại hạ tiến hành nghiệp lớn phục hưng người Hán…
Vừa nghe qua chạm đúng chỗ ngứa của Miêu Nhân Phụng, cuộc đời hắn hận nhất là người Thát Đát, hắn hận bản thân chỉ dựa vào có một mình, giết không bao giờ hết Thát Đát, giờ gặp Hắc y nhân này cũng có loại khát vọng này, võ công của hắn mạnh mẽ cao như thế, nói không chừng có khả năng thành công.
Miêu Nhân Phụng thần sắc vừa buông lỏng, thì chợt nghe Miêu Nhược Lan lanh lảnh nói:
– Phụ thân đừng có để tên bại hoại này lừa, hắn dùng thủ đoạn hèn hạ bức hiếp chúng ta, thì làm sao là người tốt được?
Miêu Nhân Phụng giật mình, không khỏi xấu hổ, tâm trí mình bị loạn, ngược lại nhi nữ của mình lại nhìn thấu triệt.
Hắc y nhân vốn thấy Miêu Nhân Phụng có chút ý động, lại bị Miêu Nhược Lan phá bĩnh, lập tức sắc mặt trầm xuống, giơ tay liền táng cho Miêu Nhược Lan một bàn tay.
– Im miệng!
Miêu Nhân Phụng giận dữ:
– Các hạ không có chút nào sự yêu thương chi tâm, cứ cho là các hạ có thể khôi phục lại giang sơn người Hán, thì cũng sẽ là một bạo quân mà thôi, bảo tàng Sấm vương làm sao có thể để rơi vào tay bọn kẻ xấu như các hạ được?
Hắc y nhân nhìn nhìn bàn tay mình, trong mắt hiện lên mờ mịt: “Vì sao ta lại khống chế không được tâm tình của mình vậy? Ta nhớ trước kia hình như đâu có giống như thế…”
Đột nhiên lỗ tai hắn khẽ động, đề phòng ngẩng đầu lên nhìn cách đó không xa, ánh mắt một lần nữa trở nên kiên định âm độc.
Tống Thanh Thư ôm Hồ phu nhân chạy tới nơi này, nhìn tình cảnh trước mắt, Hồ phu nhân kinh hô:
– Miêu đại ca, Nhược Lan, các người xảy ra chuyện gì?
Miêu Nhân Phụng thấy rõ hình dạng Tống Thanh Thư, trong lòng hơi vui mừng, tuy rằng bất mãn đối phương câu dẫn góa phụ của Hồ Nhất Đao, nhưng chắc có lẽ sẽ không khoanh tay đứng nhìn cục diện này. Hắn đã từng chứng kiến võ công Tống Thanh Thư, có người này ở đây, tính mạng Miêu Nhược Lan hy vọng sẽ được bảo vệ.
Thật ra thì Miêu Nhân Phụng nếu có chết dưới tay đối phương cũng sẽ không cần Tống Thanh Thư cứu, bất quá nhìn thấy nhi nữ của mình kiên cường, hắn thật sự không đành lòng để cho nàng từ biệt cái thế giới này.
Hắc y nhân cũng nhìn thấy rõ Tống Thanh Thư, thần sắc thay đổi:
– Là ngươi?
– Ngươi nhận thức ta?
Tống Thanh Thư kinh ngạc.
– Tống công tử cẩn thận, người này võ công vô cùng cao.
Miêu Nhân Phụng lo lắng Tống Thanh Thư chủ quan, vội vàng nhắc nhở.
Tống Thanh Thư đã đến võ công bực này, cũng có thể đoán được thực lực đối phương đại khái, Hắc y nhân này tạo cho hắn là một loại cao thâm khó dò, huống chi bộ dạng Miêu Nhân Phụng thảm hại như vậy, hắn làm sao mà dám khinh thường đối phương.
Hắc y nhân hừ lạnh:
– Nghe nói thời gian trước ngươi được xưng danh là đệ nhất cao thủ Mãn Thanh, hừ… ta cũng muốn mở mang kiến thức về võ công của ngươi, có đúng theo như lời đồn đãi hay không…
Tống Thanh Thư đang suy nghĩ dựa vào công lực đối phương, nếu bây giờ dùng Cầm Long Thủ đem Miêu Nhược Lan hút tới đây có thể là rất khó khăn, thấy hắn có ý khiêu chiến, liền mừng rỡ trong lòng, ung dung nói:
– Muốn có phải giống như lời đồn đãi hay không, ngươi cứ thử xem thì sẽ biết…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 2 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/12/2019 03:36 (GMT+7) |