Bạch Tử Ngạn tỉnh dậy, thấy cô đang ngủ thì nhẹ nhàng xuống giường, vào phòng tắm.
Sau khi ra, hắn lại ăn mặc chỉnh trang như thể sắp đi đâu đó. Đắp lại chăn cho mèo nhỏ nằm trên giường rồi rời đi.
Tố Uyên lờ mờ tỉnh dậy, như thể thiếu hơi ai kia sẽ không ngủ ngon giấc. Dưới hạ thân vẫn còn đau nhức, cô bước vào bồn tắm rồi ngâm thân thể. Hôm nay cô quyết định sẽ đi mua sắm để đầu óc thoải mái hơn.
Trang điểm nhè nhẹ, kết hợp cùng chiếc váy đen trông cô thật hiền thục. Cô xách túi rồi bước ra khỏi phòng.
… Bạn đang đọc truyện Bố đường biến thái tại nguồn: http://truyensextv.moe/bo-duong-bien-thai/
Trong khu mua sắm cũng không hẳn là đông, chỉ có điều cô bắt gặp một bóng dáng rất giống Hàn An Nhiên. Nhưng tại sao cô ta lại trùm mặt kín mít như vậy? Tò mò nên cô tới gần. Ả ta quay phắt mặt lại, đi tới hướng cô đứng, kéo cô vào phòng vệ sinh.
– “A!”
– “Câm miệng!” – Hàn An Nhiên gằn lên.
– “Cô muốn làm gì?” – Bạch Tố Uyên nheo mắt lại, hỏi.
– “Làm gì à? Cô còn hỏi tôi được sao?” – Vừa nói cô ta vạch mảnh vải che mặt ra.
Một vết sẹo thật dài ở bên má trái. Tố Uyên hốt hoảng che miệng lại. Có trời mới biết cô ta yêu nhan sắc đến mức nào, sao có thể để thành ra như vậy.
– “Cô không thắc mắc vết sẹo này từ đâu tới sao?” – Cô ta cười khẩy.
– “Um… từ đâu vậy?” – Tố Uyên ngước mắt lên.
– “Chính là từ Bạch Tử Ngạn!” – Bàn tay Hàn An Nhiên nắm chặt lại.
– “Không thể… Sao anh ấy lại làm vậy?”
– “Chính là để che mắt cô!”
– “Tại sao lại thế?” – Tố Uyên túm chặt vạt áo.
– “Cô chẳng lẽ không muốn biết đứa con của cô bị mất đi như thế nào sao? Chính là hắn muốn cô mất đi đứa trẻ. Hắn hận cô, hận không thể giết chết cô. Khi nghe tin cô mang thai, hắn liền sai tôi hại chết đứa bé trong bụng của cô. Thật là đáng thương hahaha” – cô ta cười to.
– “Cô nói… dối!” – Tố Uyên đứng không vững.
– “Làm ơn hãy dùng não của cô để suy nghĩ đi! Cô không biết hắn hận cô sao? Vì cha mẹ cô giết người con gái hắn yêu thương nhất.” – Hàn An Nhiên nắm hai vai cô.
– “Nhưng đó cũng là con của anh ta mà? Sao anh ta lại có thể giết nó được. Là cô nói không đúng! Tôi không tin!” – Tố Uyên cố nặn ra nụ cười miễn cưỡng.
– “Không tin cũng được, nhưng quả thật hắn cũng rất kỳ công. Hắn nghĩ rạch mặt tôi ra thì cô sẽ tin tưởng hắn. Vì hắn mang ơn là trả thù cho con của cô. Cũng không tồi!” – Cô ta che lại vết sẹo, để mặc Tố Uyên ngồi đó rồi ra khỏi phòng.
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt thanh tú.
– “Con ơi! Sao con lại… có một người cha nhẫn tâm như vậy chứ? Mong cho con kiếp… sau sẽ được đầu thai vào một gia đình yêu thương con hết mực…”
Cô khóc rất nhiều, đến nỗi mascara cũng nhòe đi. Cô sẽ khóc hết để lúc gặp hắn không còn sự yếu đuối nữa!
… Bạn đang đọc truyện Bố đường biến thái tại nguồn: http://truyensextv.moe/bo-duong-bien-thai/
Bạch Tử Ngạn khi trở về không thấy cô gái của mình đâu thì tâm tình rất khó chịu. Hắn ngồi trên ghế sofa, mắt hướng ra ngoài cửa.
Quả nhiên một bóng dáng gầy gò mà hắn đang tìm kiếm đang chuẩn bị tiến vào. Hắn để tầm mắt ra chỗ khác.
Tố Uyên nhanh chóng đi vào, thấy hắn đang ngồi nhàn nhã trên ghế mà lòng cô rất đau. Hắn sao có thể nhẫn tâm đến như vậy? Thậm chí đến con của mình cũng không tha ư? Cô tiến đến chỗ hắn.
– “Chát!”
Mọi người làm đều kinh ngạc với hành động của cô. Cô tát hắn!
Bạch Tử Ngạn không ngờ cô lại làm ra một hành động như vậy, hắn đứng dậy.
– “Em có biết mình đang làm gì không?” – Hắn nén giận dữ nói.
– “Đối với mạng sống của con tôi, như thế còn rất rất là nhẹ!” – Cô thét lên.
– “Chuyện đã qua rồi em còn muốn nhắc lại sao? Không phải tôi đã nói chúng ta còn có thể có con?” – Hắn đi gần lại, nâng cằm cô lên.
– “Anh đừng đeo mặt nạ nữa! Nó đã hết hạn rồi!” – Cô hét vào mặt hắn.
– “Đủ rồi!” – Hắn kéo tay cô lên lầu.
Mọi người ai nấy đều có linh cảm không hay. Đều lắc đầu thở dài.
Vào đến phòng, hắn dồn cô vào sát tường.
– “Rốt cuộc em đang nổi điên cái gì hả?” – Hắn bóp mạnh cằm cô.
– “Anh đừng giả vờ giả vịt với tôi! Anh là đồ tồi, tôi hận anh! Đồ cầm thú! Anh đúng là không phải là người. Tim anh rốt cuộc làm bằng gì vậy hả? Sao anh có thể giết chết đứa con của tôi?” – Cô nắm lấy cổ áo của hắn, nước mắt không kìm nén được lại tuôn ra.
– “Em nói cái gì? Nhắc lại xem?” – Trên trán hắn đã nổi đầy gân xanh, gần như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
– “Tôi nói anh không phải là người, anh là cầm thú! Tôi hận anh! Hận chết anh.” – Nước mắt đua nhau chảy xuống thấm đẫm tay của hắn.
– “Em đi nghe ở đâu vậy? Trước giờ em luôn nghĩ tôi như thế sao?” – Bạch Tử Ngạn nói, trong lòng nhói lên.
– “Đúng vậy đấy, anh làm gì được tôi nào?” – Cô cười lớn.
Sự tức giận của hắn đã chạm đến mức cuối cùng, hắn đẩy cô xuống giường. Xé toạc chiếc váy của cô, cả quần áo lót cũng bay hết đi.
– “Không được động vào người tôi!” – Cô dãy dụa.
– “Sao? Chẳng lẽ cô muốn tên Hắc Vương Khải động vào?” – Hắn cười lạnh, bàn tay vẫn nắm chặt cái cằm nhỏ nhắn của cô.
– “Đúng vậy đấy! Tôi chính là yêu anh ta. Vậy nên anh mau thành toàn cho tôi đi hahaha!” – Cô cười nhưng nước ở đâu lại thấm đẫm gối.
– “Cô câm miệng!” – Hắn nói xong thì cúi xuống cắn môi cô, máu tươi chảy vào miệng của hai người. Hai trái tim giờ đây đều đã đóng băng.
Cô cắn chặt răng, không để cho hắn hôn sâu được. Dường như biết được ý cô, hắn rời khỏi môi cô.
– “Hừ! Uyên nhi à, tốt nhất đừng khiêu chiến tôi. Nhưng cô đã muốn chơi, tôi sẽ chơi cùng cô hết trò chơi này. Thậm chí là cả – đời!”
Nói xong hắn kéo khóa quần, vật to lớn cứ thể xuyên vào nơi khô khốc của cô. Dù đau cắt không còn giọt máu nhưng cô vẫn cố không để mình phát ra tiếng kêu dâm uế.
– “Cứ chịu đựng đi, cô vĩnh viễn không rời khỏi tôi được đâu. Đừng mơ tưởng cô sẽ cao chạy xa bay cùng tên đó. Tôi sẽ dần chiếm giữ nơi này của cô.” – Hắn đặt tay lên tim cô.
– “Hừ! Anh có thể chiếm được thân thể tôi nhưng trái tim tôi thì không đâu. Vì nó đã chứa đựng hình ảnh người khác rồi!” – Cô nhếch môi.
– “Không sao? Vẫn còn nhiều thời gian cô đừng vội kết luận! Ngoan ngoãn hưởng thụ đi là được!” – Hắn nở nụ cười đáng sợ.
Liệu hắn còn theo cô đến lúc nào đây? Chẳng lẽ cả đời cô cũng không thoát được khỏi hắn? Dù không thừa nhận nhưng cô thật sự đã yêu hắn rồi, thật sự đã yêu kẻ bội bạc tàn nhẫn như hắn. Nhưng có lẽ ngoài thù hận ra cô và hắn chẳng còn ràng buộc gì nữa hết. Chỉ có hận và… hận.
… Bạn đang đọc truyện Bố đường biến thái tại nguồn: http://truyensextv.moe/bo-duong-bien-thai/
Ánh nắng chiếu vào căn phòng, hình ảnh người con gái với mái tóc đẫm mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt đang nhắm mắt. Người đàn ông thì ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt hướng về cô gái đang say giấc.
Tố Uyên khẽ mở mắt, ánh mắt vô cùng mệt mỏi, thân thể rã rời tựa như có thể không đứng vững. Hắn đã đứng lên từ bao giờ.
– “Cô nằm nghỉ đi, nhưng đừng có ý nghĩ là sẽ rời khỏi đây. Tôi sẽ cho người trông chừng cô.” – Nói xong hắn mở cửa phòng.
– “Trông chừng tiểu thư cho tốt, tuyệt đối không được phép cho cô ấy rời khỏi căn phòng này nửa bước!”
– “Vâng thưa thiếu gia!” – Một người vệ sĩ lên tiếng.
Tố Uyên nằm trong phòng chẳng bao lâu thì nghe thấy tiếng khởi động xe. Bây giờ thì cô đã biết cảm giác bị giam lỏng là như thế nào rồi.
Cố ngồi dậy, cô đi vào phòng tắm. Cô muốn tẩy xóa hết những vết nhơ trên thân thể này. Dù ra sức kỳ nhưng chúng chẳng thể nào biến mất.
Mặc quần áo vào, cô lại chui vào trong chăn. Nhắm mắt lại, cô thầm hỏi những ngày sau này sẽ như thế nào. Kể cả lúc hắn lập gia đình cũng sẽ không buông tha cho cô sao. Chẳng lẽ cả đời này cô cũng không thể thoát khỏi hắn?
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng súng, cô cũng hoàn hồn lại. Bật dậy, nhìn ra cửa sổ.
Sao lại là anh ta?
Hắc Vương Khải một thân màu đen đang dẫn theo rất nhiều vệ sĩ đằng sau. Anh ta rốt cuộc muốn gì? Chẳng lẽ… muốn cứu cô… sao? Nghĩ đến đây cô thấy thật cảm động. Anh ta là người lấy lại nụ cười cho cô, giúp cô thật vui vẻ. Vậy mà cô chẳng những không đền đáp lại anh ta mà còn làm anh ta mất công đến cứu giúp.
– “Xin lỗi vị tiên sinh, tôi không muốn ra tay nhưng ngài không thể vào được!” – Một tên vệ sĩ ở ngoài nói.
– “Yên tâm, tôi chỉ muốn đưa tiểu thư của các anh đi một lúc!” – Dứt lời Hắc Vương Khải đánh một quyền vào gáy, tên kia bất tỉnh.
Hắn mở cửa ra, nở nụ cười tươi tắn với cô.
– “Mau đi thôi, chúng ta không còn nhiều thời gian!” – Hắn kéo cô dậy.
– “Cảm ơn anh!” – Cô đan hai tay vào nhau.
– “Không sao, dù gì khi nghe tin cô bị giam lỏng tôi cũng rất phẫn nộ trước hành động của Bạch Tử Ngạn. Không ngờ hắn lại có thể làm ra một chuyện như vậy.”
Hai người cùng một đoàn vệ sĩ ở sau nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
… Bạn đang đọc truyện Bố đường biến thái tại nguồn: http://truyensextv.moe/bo-duong-bien-thai/
Bạch Tử Ngạn khi nghe người nói cô đi cùng Hắc Vương Khải thì vô cùng tức giận. Hắn rút khẩu súng được nạm vàng ra, lắp đạn vào.
– “Xem ra phải phí sức rồi!” – Môi mỏng khẽ nhếch lên.
Cùng lúc có Hoắc Gia Quân bước vào.
– “Ngạn, cậu đã sẵn sàng chưa?” – Anh ta cười hỏi.
– “Đi thôi!” – Hắn đeo kính đen lên, bước ra khỏi căn phòng.
Hai người đàn ông anh tuấn cùng đi. Đằng sau còn có một đoàn vệ sĩ.
Trận đấu này sẽ thắng hay bại?
… Bạn đang đọc truyện Bố đường biến thái tại nguồn: http://truyensextv.moe/bo-duong-bien-thai/
Tại biệt thự Hắc – Khải…
Tố Uyên cùng Hắc Vương Khải cùng ngồi ở ghế salon. Anh ta đang nhàn nhã uống trà.
– “Nè!” – Cô gọi.
– “Có chuyện gì sao?” – Anh vừa đọc báo vừa trả lời.
– “Nếu hắn ta kéo đến đây vậy phải làm sao hả?” – Cô túm lấy áo anh ta.
– “Tôi biết, hiện tại cũng là đang chờ hắn tới!” – Anh nhếch môi.
– “Vậy… tôi thì sao hả!” – Cô lắp bắp.
– “Cứ ngồi im ở trên đây là được rồi. Nếu muốn cô có thể nhìn ra ngoài mặt kính vì bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong.”
– “Ồ!” – Cô gật đầu.
Cùng lúc có tiếng súng vang lên, kèm theo tiếng hét của một người làm.
– “Hắn nhanh hơn tôi tưởng! Cô ngồi đây nhé!” – Nói rồi anh ta đứng dậy, đóng cửa phòng.
Bạch Tử Ngạn cùng Hoắc Gia Quân tiến vào trong sân biệt thự.
– “Các anh nhanh hơn tôi nghĩ đấy!” – Hắc Vương Khải vỗ tay.
– “Anh giấu cô ấy ở đâu?” – Bạch Tử Ngạn lên tiếng.
Hoắc Gia Quân ngồi trên ghế, hứng thú thưởng thức hình ảnh trước mắt. Anh vốn dĩ muốn tới đây giúp bạn nhưng xem ra khỏi cần. Vậy nên đành ngồi đây hưởng ứng.
– “Anh nghĩ tôi sẽ nói sao?” – Hắc Vương Khải nói.
– “Vậy thì tôi cũng không trách!”
Bạch Tử Ngạn nói xong hướng lên trên tầng.
– “Bạch Tố Uyên, tôi đếm từ một đến ba. Nếu cô không xuống đây thì tôi không chắc những người không liên quan sẽ bị thương!”
Nói xong hắn hướng phía trên trời, nổ súng.
– “Pằng!”
– “Một!”
– “Hai!”
Mũi súng hướng về phía Hắc Vương Khải.
– “Ba!”
– “Dừng tay!”
Bạch Tử Ngạn đang định nổ súng thì cô lên tiếng.
– “Tố Uyên sao cô lại xuống đây? Tôi chẳng phải bảo cô ở yên đấy sao?” – Hắc Vương Khải nói với cô.
– “Xin lỗi nhưng tôi không thể làm liên luỵ đến anh được!” – Cô cười với anh.
Bạch Tử Ngạn thấy cô cùng tên đó tình chàng ý thiếp thì rất khó chịu. Hắn lên tiếng.
– “Hừ! Tôi còn tưởng cô sẽ để mặc hắn ta!”
– “Đây là chuyện của tôi với anh! Không cần thiết phải lôi người khác vào.” – Cô đưa ánh mắt vô cảm về phía hắn.
Chết tiệt, cô còn dám nhìn hắn như người xa lạ? Được lắm.
– “Tốt! Vậy thì mau cùng tôi trở về!” – Hắn đang định kéo tay cô đi.
– “KHÔNG!” – Cô nói to.
– “Vậy thì đồng nghĩa với việc Hắc Vương Khải sẽ… pằng…”
Bạch Tử Ngạn nhắm về phía Hắc Vương Khải, cũng may anh đã tránh được.
Tố Uyên nhìn thấy anh ta không bị thương thì thầm thở nhẹ. Bạch Tử Ngạn chính là satan. Tại sao hắn lại tàn bạo như vậy. Hắn đã giết chết con của cô. Bây giờ còn muốn ép buộc cô nữa sao?
Nước mắt không kìm nén được lại lã chã rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
– “Đủ rồi! Trò chơi này là tôi bày ra, vậy nên tôi sẽ là người kết thúc nó!” – Cô tiến đến gần hắn.
– “Cô muốn làm gì? Đừng quên cô sẽ không thể rời khỏi tôi!” – Bạch Tử Ngạn nói.
– “Đúng vậy! Tôi không thể rời khỏi anh. Nhưng tôi biết cách để trò chơi này chấm dứt!” – Cô lấy tay cầm súng của hắn, đặt vào trái tim.
– “Mau dừng lại trước khi quá muộn!” – Mặc dù tỏ ra bình thản nhưng trong thâm tâm hắn đang rất sợ hãi.
– “Tôi đã mệt mỏi lắm rồi. Cũng nhiều lần muốn bốc hơi khỏi cuộc sống tàn tã này. Nhưng hôm nay, nó sẽ được chấm dứt!” – Cô cười lớn, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.
– “Uyên nhi, tốt nhất nên biết mình đang làm gì!” – Hắn cố rời tay khỏi tim cô nhưng cô đang giữ rất chặt.
– “Tôi muốn cảm ơn anh vì những gì anh đã làm cho tôi! Bao gồm tình yêu lẫn thù hận. Bây giờ tôi chết đi, hai ta sẽ không còn vấn vương gì nữa… Anh đã giết chết cha mẹ tôi, cũng làm mất đi đứa con của tôi. Tôi không còn lý do gì để sống nữa. Cảm ơn anh rất nhiều, cũng xin lỗi vì cha mẹ tôi đã phá đi hạnh phúc của cuộc đời anh. Bạch Tử Ngạn…”
– “Pằng!”
– “KHÔNG!” – Hắn hét lớn.
Thân hình bé nhỏ ngã vào vòng tay của hắn. Máu tươi loang lổ nơi trái tim. Nơi đó đau lắm! Cả về hình thức lẫn bên trong.
Hắc Vương Khải khi thấy cô ngã xuống, hắn phải định thần lại mới có thể chấp nhận được chuyện đã xảy ra.
– “Người đâu! Mau gọi xe cấp cứu!” – Anh nói lớn.
– “Bạch Tử Ngạn! Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì tôi nhất định liều chết với anh!” – Anh nói với hắn.
Bạch Tử Ngạn đã không còn tâm trí nữa rồi. Hắn vô hồn chạm vào vết thương của cô. Máu dây ra cả bàn tay.
– “Ngạn! Xe cấp cứu tới rồi mau đưa cô ấy ra!” – Hoắc Gia Quân nói.
Hắn nhanh chóng bế cô vào xe. Chiếc xe chạy rất nhanh đến bệnh viện.
Các bác sĩ đều vội vàng kéo cô vào phòng cấp cứu.
Bác sĩ gọi người nhà bệnh nhân vào. Thấy cả ba anh chàng liền không biết gọi ai. Hoắc Gia Quân liền đứng dậy. Thấy hai người kia một người thì vô hồn, một người thì sốt sắng đi đi lại lại.
– “Để tôi!” – Nói rồi anh đi cùng vị bác sĩ.
Vào phòng cấp cứu, thấy cô đang khép hờ hai mắt, khẳng định là có thể vẫn đang tỉnh táo.
– “Bệnh nhân đang mang thai, anh có đồng ý cho cô ấy phẫu thuật gắp viên đạn ra không? Cũng may nó chỉ nằm cách tim 4cm nên không ảnh hưởng gì đến thai nhi!” – Bà bác sĩ nói.
Hoắc Gia Quân nhìn cô, không do dự đáp.
– “Phẫu thuật đi!”
Bỗng dưng bàn tay của cô nắm lấy tay anh. Anh nhìn về phía cô.
– “Xin… anh đừng nói… cho… Bạch Tử… Ngạn… biết… về chuyện… mang thai!” – Cô nói rất bé nhưng anh có thể nghe được.
– “Cô yên tâm, tôi sẽ không nói.”
Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng vào, cả ba người đàn ông cùng ngồi ở bên ngoài chờ đợi.
… Bạn đang đọc truyện Bố đường biến thái tại nguồn: http://truyensextv.moe/bo-duong-bien-thai/
Phòng bệnh toàn là mùi thuốc khử trùng. Tố Uyên nằm trên giường, ánh mắt hướng lên trần nhà. Đột nhiên cửa phòng được mở ra. Cô nghĩ là Bạch Tử Ngạn nhưng không phải, đó là Hoắc Gia Quân. Anh ta vẫn ở lại ư, vậy mà cô cứ nghĩ đã đi từ lâu rồi.
– “Cô Tố Uyên, tôi muốn nói chuyện với cô một chút. Nhân lúc Ngạn không có ở đây!” – Anh ta ngồi xuống ghế.
– “Có chuyện gì sao?” – Cô nói nhẹ.
– “Tôi muốn biết ai nói với cô là Ngạn đã giết chết đứa bé trong bụng cô?” – Anh ta vắt hai chân lên.
– “Là Hàn… An Nhiên!”
Nghe được câu trả lời, Hoắc Gia Quân vỗ tay một cái.
– “Quả là tôi đoán không sai!”
– “Nếu anh đã biết vậy sao còn hỏi lại tôi?” – Cô xoay người nói.
– “Tôi chính là muốn cô nghĩ lại. Cô ta rất yêu Ngạn. Nhưng lại thấy anh ấy có mối quan hệ không rõ ràng với cô. Vậy đương nhiên cô ta sẽ bịa chuyện, làm cô và Ngạn hiểu lầm nhau!”
Đúng rồi, sao cô lại có thể hồ đồ đến vậy. Biết rõ Hàn An Nhiên có ác cảm với mình mà lại đi tin cô ta. Là cô đã nghĩ xấu về hắn.
– “Cô muốn tin hay không cũng được. Nhưng tôi thấy Ngạn chưa từng hồ đồ vì một người con gái nào, kể cả Tuyết Nhi. Mong cô dành thời gian nghĩ kỹ về chuyện này!”
Nói xong, anh ta đứng dậy rồi rời khỏi căn phòng.
Lúc Hoắc Gia Quân rời đi cũng là lúc Bạch Tử Ngạn đi vào.
Vẻ mặt của anh thật tiều tụy, đôi mắt lờ đờ như thể đêm qua anh không ngủ.
– “Tôi đã dặn vú Dung nấu cháo mà cô thích. Mau dậy ăn đi!” – Giọng anh có chút khàn.
– “Tôi không muốn ăn!” – Cô lẩm bẩm.
– “Vậy nằm ngủ một chút!” – Hắn chẳng những không tức giận mà còn dịu dàng.
– “Tại sao tôi vẫn còn sống?” – Dù cô nói bé nhưng hắn nghe rất rõ, không thiếu chữ nào.
– “Điều đó chứng tỏ 1 điều. Vận mệnh của cô là mãi mãi ở bên tôi. Thế nào đi nữa cô cũng không thể rời khỏi tôi.” – Hắn nói.
– “Bạch Tử Ngạn! Xin anh hãy hiểu cho tôi đi mà! Tôi không muốn ở cạnh anh, đối với tôi việc đó còn ghê sợ hơn cả chết. Vậy nên chúng ta căn bản không thể ở bên…” – nước mắt chảy dài thấm đẫm gối.
– “Cô muốn thế nào?” – Hắn trả lời rất điềm tĩnh nhưng trong lòng thì nhói lên. Cô ghê tởm hắn đến vậy sao? Đến nỗi chết cũng muốn rời khỏi hắn.
– “Tôi muốn được tự do!” – Cô nói rõ ràng từng chữ.
Tố Uyên năm lần bảy lượt muốn thoát khỏi hắn. Chẳng lẽ hắn đã sai? Giữ cô ở bên cạnh thật sự là sai sao? Tâm trí hắn giờ đây rất rối bời.
– “Cô thật sự muốn rời khỏi tôi?” – Hắn hỏi lại.
– “Đúng vậy!” – Cô vẫn kiên quyết trả lời.
– “Cho dù mất đi vinh hoa phú quý, người hầu kẻ hạ. Hay là tiền bạc, vật chất sao?” – Hắn nhìn lên khuôn mặt xanh xao của cô.
– “Đúng vậy!”
– “Cho dù! Rời đi cô sẽ không thể… yêu tôi?”
– “Đúng… vậy! Yêu anh là việc tôi cảm thấy hối hận nhất từ trước đến giờ.” – Cô nhếch môi.
… Bạn đang đọc truyện Bố đường biến thái tại nguồn: http://truyensextv.moe/bo-duong-bien-thai/
Hắn im lặng một hồi lâu, sau đó mới lên tiếng.
– “Được rồi! Tôi sẽ cho cô tự do!” – Hắn nhắm mắt, chốt lại một câu.
– “Anh nói… thật chứ?” – Dù có vui nhưng trong lòng cô lại thấy mất mác.
– “Tôi trước giờ chưa từng nói dối. Nhưng tôi có một điều kiện!”
– “Là gì?” – Cô nhíu mày.
– “Tốt nhất là cô hãy đi thật xa khỏi tầm nhìn của tôi. Nếu tôi còn bắt gặp cô một lần, điều đó có nghĩa là cô sẽ phải trở lại bên tôi mãi mãi. Lúc đấy dù cô có chết trước mặt tôi cũng không để cô rời đi!” – Ánh mắt hắn có vẻ phức tạp.
– “Đ… được!” – Cô ngước mắt lên nhìn hắn.
Bạch Tử Ngạn tới gần, bàn tay nắm lấy cằm cô. Môi mỏng dán lên đôi môi nhợt nhạt của cô. Đó có lẽ là nụ hôn cuối cùng. Nó chỉ như chuồn chuồn lướt. Không hề rườm rà nhưng cả cô và hắn trong lòng đều cảm thấy đặc biệt hơn so với những nụ hôn trước kia.
Là cô và hắn đã nảy sinh tình cảm sao? Không thể nào, thật hồ đồ. Hắn trước giờ đối với cô chỉ có thù hận và chiếm đoạt. Cô ngoài ngưỡng mộ và biết ơn hắn thì cũng chỉ có một chút tình cảm. Căn bản là không thể.
Hắn lưu luyến nhìn cô một lượt.
– “Bắt đầu từ giờ phút này trở đi, yêu cầu của tôi có tác dụng…”
Nói rồi hắn xoay người, đi ra khỏi phòng bệnh. Một dàn vệ sĩ cũng theo đó mà đi mất.
Tố Uyên nhìn về phía chân trời. Bàn tay lại xoa phần bụng bằng phẳng của mình. Cô đã được tự do rồi. Tự do cô vất vả mới lấy lại được, rốt cuộc cũng thành công.
Nước mắt lại thi nhau chảy xuống trên khuôn mặt thanh tú. Đáng lẽ ra cô nên vui mừng mới phải. Tại sao lại khóc chứ? Cùng lắm sẽ không được nhìn thấy hắn nữa. Cô sẽ dành phần đời còn lại để quên hắn. Thay hắn chăm sóc cho bảo bảo.
… Bạn đang đọc truyện Bố đường biến thái tại nguồn: http://truyensextv.moe/bo-duong-bien-thai/
– “Bảo bối à! Chúng ta đã được tự do rồi. Con sẽ không trách mẹ chứ? Có trách cũng trách mẹ con ta không thể nào với tới cha được! Con yên tâm mẹ sẽ hoàn thành nghĩa vụ thay cho cha con! Con hãy bình an mà ra đời nhé!” – Cô mỉm cười, bàn tay lại xoa lên bụng.
Đối với cô, bảo bảo mới là quan trọng nhất. Cô sẽ thật vui vẻ, hưởng thụ cuộc sống không bị gò bó. Rồi sống hạnh phúc bên cạnh con. Chỉ cần thế là đủ.
… Và hắn…
Sẽ là hồi ức tuyệt đẹp với cô… Một hồi ức không bao giờ quên!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bố đường biến thái |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện nuốt tinh trùng |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:56 (GMT+7) |